Trên một con đường núi.
Một nam một nữ và một con cáo nhỏ đang đi dạo.
"Công tử, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lam Vũ ở một bên tò mò hỏi, sau khi rời khỏi thư viện, nàng phát hiện Sở Cuồng Nhân cũng không phải là không có mục đích, mà là có chỗ cần đến.
"Di tích Vạn Hỏa cốc.
"
Sở Cuồng Nhân nói ra.
"Vạn Hỏa cốc! " Lam Vũ như có điều suy nghĩ: "Ngược lại cũng có chút ấn tượng, dường như là một đạo thống đã có từ xa xưa.
"
"Đúng vậy.
"
Sở Cuồng Nhân gật đầu.
Lần này hắn đi, chính là muốn đến Vạn Hỏa cốc thu thập Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà Hạc Vân nói tới, loại thần hỏa xếp hạng thứ 13, uy lực cực kỳ cường đại, nếu có thể dung hợp vào Hoàng Hỏa, sự giúp đỡ cho hắn rất nhiều.
"A, sao trời lại tối rồi?"
Lúc này, tiểu hồ ly khẽ ồ lên một tiếng.
Chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ tối đen, ngẩng đầu nhìn lên, ở đâu ra mà bầu trời đen, rõ ràng là có một chiếc chiến thuyền to lớn từ trên trời giáng xuống, che mất ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu bọn họ.
"Con mẹ nó, có chuyện gì vậy?"
Tiểu hồ ly hú lên một cách quái dị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy bóng người lóe lên, thoát khỏi chiến thuyền này.
Khi một tiếng ầm thật lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, chiếc chiến thuyền nện xuống mặt đất, gây ra từng đợt bão cát.
"Cô nương, chạy đi đâu, giao Hỏa Long phủ ra!"
Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Sau đó, có mấy thân ảnh vọt ra từ bên trong đống đổ nát của chiến thuyền.
Trong đó người xông lên đầu tiên là một nữ tử, nữ tử kia có bộ dạng tinh xảo thanh tú, nhưng lại mang khăn choàng, cực kỳ chật vật.
Ở sau lưng nàng, có mấy cái tu sĩ đang đuổi giết nàng.
Mà những người này, kém nhất cũng là Bán Tiên.
Trong đó thậm chí còn có một vị tiên nhân.
Tu vi của nữ tử không tệ, là một Bán Tiên đỉnh phong, nhưng sao có thể là đối thủ của tiên nhân, chỉ chốc lát liền bị đuổi kịp cũng bị trọng thương.
Sở Cuồng Nhân nhìn thấy một màn này, cũng không để ở trong lòng, trong giới tu hành này, ân oán báo thù, tiết mục tương tự có nhiều lắm.
Nhưng mà lúc này, trong nhẫn của hắn lại hiện ra một luồng khói xanh.
Khói xanh chính là Hạc Vân.
Đầu tiên, hắn nhìn nữ tủ một cách hoài nghi, rồi nói với Sở Cuồng Nhân: "Công tử, hình như nữ tử đó có quan hệ huyết thống với ta, có lẽ là đời sau của ta, thỉnh cầu công tử cứu nàng một lần.
"
"Há, trùng hợp như vậy?"
Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, cách đó không xa, mấy người đang vây giết nữ tử tu sĩ cũng nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo.
"Giết bọn họ.
"
"Đã nhìn thấy, vậy liền chết chung đi.
"
Vút!
Hai bán tiên một trái một phải phóng về phía mấy người Sở Cuồng Nhân, dao động động bản nguyên bạo phát, hoàn toàn bao phủ bọn họ.
Nhưng không đợi Sở Cuồng Nhân xuất thủ, Lam Vũ bên cạnh hắn, trong mắt lóe lên lãnh ý: "Người nào cho các ngươi lá gan làm càn ở trước mặt công tử!"
Nàng vừa sải bước ra, đánh ra một quyền.
Ánh quyền màu trắng như vũ bão, đánh hai người kia thành sương máu!
"Tiên nhân! !"
Sắc mặt tiên nhân cầm đầu đám ngừoi vây công nữ tử thay đổi, không nghĩ tới trên đường tùy tiện gặp phải mấy người, lại đụng phải tiên nhân.
Vận khí này, không phải ai cũng có.
"Chúng ta là người của Tiên Cổ Lâm gia, nữ tử này, là đối tượng truy sát của Lâm gia ta, mời các hạ không nên nhúng tay.
"
Tiên nhân cầm đầu mở miệng nói ra.
Lâm gia?
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng: "Đó không phải là thế lực Lâm Viêm tìm đến để nương tựa sao? Sao vậy, chẳng lẽ ngươi không quen biết sao?"
Đằng sau câu nói kia quả thật là nói với Hạc Vân, trước đó Hạc Vân và Lâm Viêm ở cùng nhau, hắn cũng ở Lâm gia một khoảng thời gian.
"Lâm gia là đạo thống Tiên Cổ, có không ít tiên nhân, không phải ai ta cũng gặp qua, nhưng vì sao Lâm gia muốn truy sát hậu nhân của ta?"
Hạc Vân cau mày nói ra.
"Đợi lát nữa hỏi một chút là biết.
"
Cách đó không xa.
Tiên nhân kia nhìn mấy người Sở Cuồng Nhân, liền đợi mấy người kia từ mình rời đi, dù sao thì, hắn cũng nhận lệnh của Lâm gia mà xuất thủ.
Lâm gia ấy, là thế gia tiên cổ.
Ở Thanh Lan Tiên giới, đạo thống cấp Tiên đã được coi như là đại thế lực ghê gớm, chớ đừng nói chi là thế gia tiên cổ, còn cường đại hơn nữa.
Hắn nghĩ, mấy người Sở Cuồng Nhân nghe tên của Lâm gia, sắc mặt nhất định sẽ trở nên hoảng sợ, sau đó quay đầu rời đi.
Đây chính là lực chấn nhiếp của thế gia tiên cổ.
Nhưng mà, khi thấy mấy người Sở Cuồng Nhân cũng không có bộ dạng muốn rời khỏi, ngược lại, là đang hàn huyên với một tàn hồn.
Bộ dáng kia, dường như không để bọn họ vào mắt.
Khiến sắc mặt vị này tiên nhân này có chút không dễ nhìn.
"Ta lại nói một lần cuối cùng, ta là Lâm gia! "
Hắn còn chưa có nói xong.
Một luồng uy áp khủng bố kinh thiên động địa lan ra từ trên người Sở Cuồng Nhân, bao bọc bầu