"Sở tiên sinh khoẻ."
"Sở tiên sinh, trở về."
"Ừm."
Bên trong thư viện Thanh Lan, Sở Cuồng Nhân đáp lại lời chào hỏi của học sinh, ôn hòa nho nhã, gió thoảng nhẹ khiến người ta không khỏi cảm thấy thân thiết.
Hắn mới trở về từ thư viện Bạch Lộc.
Trở lại chỗ ở, trước tiên là nhìn thoáng qua gian phòng của mấy người Sở Hồng, Lam Vũ, hắn nhạy bén cảm nhận được, khí tức của đối phương đang không ngừng tăng mạnh.
Hắn hài lòng gật đầu.
Trở lại gian phòng của mình, hắn ngồi xếp bằng, cũng không phải là đang tu hành, mà là đang nếm thử suy diễn công pháp của mình.
Không tệ.
Những năm này, hắn luôn hấp thụ các loại tri thức trong biển sách, cũng đang chuẩn bị tự sáng tạo công pháp thuộc về mình.
Một tháng sau.
Sở Cuồng Nhân mở hai mắt ra, hắn cau mày lại: "Tự sáng tạo công pháp quả nhiên không phải một chuyện đơn giản, nhất là căn cứ vào tự cường vô địch chi đạo này của ta mà sáng tạo công pháp, càng là khó càng thêm khó."
Với tri thức và ngộ tính bây giờ của hắn, tự sáng tạo công pháp với hắn mà nói cũng không tính là một việc khó khăn, nhưng vấn đề là, căn cứ vào tự cường vô địch chi đạo của hắn tự sáng tạo ra công pháp thích hợp nhất dành cho hắn.
"Có lẽ, ta nên tìm thời gian đến Tam Thanh Đạo Môn một chuyến."
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Tam Thanh Đạo Môn, đây là một đạo thống đứng đầu Tiên giới hiện nay, cũng là tiền thân của Ngọc Thanh Tiên Môn.
Giống với thư viện Bách Gia, Tam Thanh Đạo Môn cũng tiến hành hợp nhất khi Tiên giới dung hợp, ngày càng cường đại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn muốn đi Tam Thanh Tiên Môn, tất nhiên là để mắt tới Ngọc Thanh Nguyên Thủy Kinh, dung hợp tam đại tiên kinh, có lẽ có thể cho hắn một số linh cảm.
"Thuận tiện nhìn xem Hồng Hoa ở bên kia trải qua như thế nào."
Đoạn thời gian trước, Cung Nguyệt tới tìm Ân Hồng Hoa, mang nàng về Tam Thanh Đạo Môn bồi dưỡng, nghe nói trôi qua cũng không tệ lắm.
"Trước tiên, rút phần thưởng đã."
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
"Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng cấp Thần Tuyết Sơn Văn Tâm."
Tuyết Sơn Văn Tâm.
.
.
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng, mở thùng vật phẩm ra.
Ở giới tu hành, một số người có học thức uyên bác, cơ thể có thi thư kí, tự vẽ ra dị tượng, ở phía trên, có thể sinh ra văn tâm.
Cái gọi là văn tâm, là một loại thiên phú, có thể khiến người có học thức uyên bác tăng cao khả năng tự thông hiểu đạo lí, ngộ tính của bản thân.
Mà Tuyết Sơn Văn Tâm, chính là một trong các văn tâm có đẳng cấp tối cao.
Không chỉ có như thế, nếu người sở hữu Tuyết Sơn Văn Tâm có thể khai thác thiên phú thật tốt, còn có thể tiến thêm một bước, nắm giữ dị tượng văn tâm.
"Tuyết Sơn Văn Tâm này, cũng không tệ."
Sở Cuồng Nhân hài lòng cười một tiếng, Tuyết Sơn Văn Tâm này, có thể nói là hắn một trong những phần thưởng tốt nhất hắn rút được trong những năm gần đây.
Sau khi rút ra hết Tuyết Sơn Văn Tâm, Sở Cuồng Nhân cảm thấy mình dường như có chút không giống như trước, trong đầu, dường như hiện ra một mảnh Tuyết Sơn nguy nga liên miên, một đất mênh mông giữa thiên địa, chỉ có tuyết trắng mênh mông.
Trống trải, tịch mịch.
.
.
Cho hắn một loại cảm giác kỳ ảo trước nay chưa từng có.
"Đây chính là Tuyết Sơn Văn Tâm sao? Quả nhiên không tầm thường."
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Hắn vốn có học thức uyên bác, ít có người có thể so được, Tuyết Sơn Văn Tâm này vừa bắt đầu đã thuận buồm xuôi gió, dường như trời sinh đã có.
Có lẽ, không cần rút thưởng.
Không được bao lâu, hắn cũng có thể tự mình nắm giữ văn tâm, lần rút thưởng này, chỉ tăng nhanh tiến trình này mà thôi.
Ngày thứ hai.
Hắn tiến về biển sách của thư viện Bạch Lộc như thường lệ.
Bên trong biển sách, có không ít học sinh.
Khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đến, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mấy năm qua, đối phương đã thành khách quen của nơi này.
"Nhìn kia, con mọt sách này lại tới."
"Chậc chậc, không phải hắn nhất định phải đọc hết sách trong này chứ, dù là viện trưởng cũng làm không được."
"Ha, sao hắn lại lãng phí thời gian như thế, những giới từ khác đã hoàn toàn bỏ hắn ở sau lưng rồi."
"Đúng vậy, người này cũng không biết nên giữ nên bỏ cái gì sao?"
Không ít người nghị luận trong bóng tối.
Trong đó có một người liếc qua Sở Cuồng Nhân: "Đừng nói là giới tử, chỉ sợ hiện tại ngay cả ta hắn cũng không nhất định đánh thắng được."
Người nói chuyện, là Lâm Hiến của thư viện Mặc Tuyết.
Hắn nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo vài phần oán hận, hiển nhiên còn tức giận vì bị Sở Cuồng Nhân làm nhục mấy năm trước.
Nhưng mà, Sở Cuồng Nhân là giới tử, hắn cũng không tiện nói gì.
Nhiều nhất thì ở bên cạnh nói vài câu âm dương quái khí.
"Nhưng mà nói thật, tướng mạo khí chất của Sở Cuồng Nhân này thì lại số một, ngược lại rất xứng với giới tử Mặc Tuyết."
Một thanh niên bên cạnh Lâm Hiến cười nhạt nói.
Nghe như thế, Lâm Hiến đột nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm thanh niên kia nói: "Đánh rắm, Sở Cuồng Nhân cũng chỉ là bùn nhão không trát nổi tường, hắn có tư cách gì sánh ngang với giới tử Mặc Tuyết chứ."
Tâm tình của hắn có chút kích động, giọng