"Sở Cuồng Nhân, hắn đến rồi!"
Đồng tử của mọi người hơi co rụt lại, nhất là nhóm giới tử, bọn họ nhìn chằm chằm người tới, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, hiếu kỳ.
Mấy năm này, những giới tử này hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu rõ về các giới tử khác, nhưng Sở Cuồng Nhân, không giống vậy.
Giới tử bị gọi là yếu nhất trong đám giới tử, cả ngày chỉ biết ngồi trong biển sách, căn bản không cho giới tử khác có cơ hội tiếp xúc.
Trong mắt nhiều giới tử, Sở Cuồng Nhân vô cùng thần bí.
Nhất là sau khi đối phương nắm giữ hai đại dị tượng trong truyền thuyết thời cổ lão của thư viện, bọn họ càng thấy đối phương có chút sâu không lường được.
"Hôm nay là lúc tốt nhất để thăm dò?"
Trong đầu nhóm giới tử gần như đồng thời nảy ra ý nghĩ này.
Mà giờ khắc này, Diêu Tài Tử cách Sở Cuồng Nhân gần nhất, thì mí mắt lại giật loạn, trong lòng hơi có loại cảm giác bất an.
Hắn thúc giục tiên nguyên muốn rút tay của mình trở về, nhưng lại phát hiện tay của Sở Cuồng Nhân khó có thể rung chuyển, không nhúc nhích tí nào.
Trong chớp nhoáng này, Diêu Tài Tử hiểu rõ chênh lệch giữa mình và Sở Cuồng Nhân, trên trán không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh.
"Sở giới tử, ngươi bắt đủ rồi chứ."
Diêu Tài Tử nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt mang theo một tia e ngại.
Mà Sở Cuồng Nhân nghe vậy, nhìn thoáng qua Lam Vũ chảy máu khóe miệng ở bên cạnh, thản nhiên nói: "Lần nhã hội này là quyết chiến sinh tử sao? Vừa rồi nếu như ta đến chậm một bước, một chưởng kia của ngươi sợ là sẽ muốn nửa cái mạng của nàng."
"Xin lỗi, ta thừa nhận là ta ra tay có chút nặng, nhưng đây là tỉ thí bàn luận, bị thương cũng là chuyện khó tránh khỏi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Tài Tử vừa cười vừa nói, vừa rồi, quả thật hắn bị Lam Vũ làm loạn tâm thần, muốn nhanh chiến thắng, không nghĩ tới thực lực của đối phương mạnh hơn so với mình tưởng tượng, lại bức bản thân không thể không sử dụng sát chiêu.
Hiện tại, hắn cũng không muốn gây ra xung đột kịch liệt gì với Sở Cuồng Nhân, cho nên cũng thản nhiên nói xin lỗi, sau đó lại bồi thường ít đồ, cộng thêm thân phận giới tử của mình, hắn tin tưởng đối phương sẽ không truy cứu quá mức.
Sở Cuồng Nhân buông lỏng tay của Diêu Tài Tử.
Diêu Tài Tử vò cổ tay, nói thầm một tiếng quả nhiên.
Đối phương cũng không muốn cùng cứng đối cứng với mình.
"Một kiếm."
Lúc này, lại nghe Sở Cuồng Nhân mở miệng.
"Cái gì?"
Diêu Tài Tử sửng sốt một chút.
"Một kiếm, ngăn cản được một kiếm của ta, việc này coi như bỏ qua."
Giọng điệu của Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói.
Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.
"Sở Cuồng Nhân là muốn tìm một bậc thang đi xuống sao."
"Ừm, nếu Sở Cuồng Nhân không làm gì cả, sẽ làm tổn hại uy nghiêm giới tử của hắn, cho nên hắn muốn Diêu Tài Tử ngăn một kiếm của hắn, tất cả mọi người là giới tử, có lý do gì mà ngay cả một kiếm cũng không tiếp nổi."
"Đúng vậy, nếu thật sự muốn truy cứu, sợ sẽ là quyết chiến."
Mấy giới tử lắc đầu.
Chịu một kiếm?
Người của mình suýt nữa bị trọng thương, thế mà chỉ bảo đối phương tiếp một kiếm là được, Sở Cuồng Nhân này, cũng không hề cuồng ngạo đâu.
"Có chút không đúng."
Triệu Phương Phỉ nỉ non nói.
Căn cứ tình báo nàng thu thập trong khoảng thời gian này, Sở Cuồng Nhân này hẳn không phải là loại người dễ nói chuyện mới đúng.
Chẳng lẽ địa vị của Lam Vũ ở trong lòng Sở Cuồng Nhân không hè cao sao?
"Ha ha, nếu Sở giới tử đã có nhã hứng, thì sao lại không thể tiếp một kiếm của ngươi chứ?" Diêu Tài Tử cười nhạt một cái nói.
Suy nghĩ của hắn cũng không khác với những người còn lại cho lắm.
Không phải chỉ là một kiếm thôi sao, cần gì tiếc nuối?
Tất cả mọi người là giới tử, chênh lệch dù lớn nhưng có thể lớn đến mức nào?
Cũng không có khả năng ngay cả một kiếm cũng không tiếp nổi.
"Cái kia, ngươi chuẩn bị xong rồi nhỉ."
"Chuẩn bị.
.
.
Móa! !" Diêu Tài Tử vốn còn muốn nói chuẩn bị xong, nhưng một giây sau hắn lại không để ý hình tượng của bản thân, nói ra một câu chửi bậy, sắc mặt đại biến, trong mắt lộ ra sợ hãi nồng đậm.
Chỉ thấy trên người Sở Cuồng Nhân đột nhiên bộc phát ra một luồng kiếm ý vô cùng doạ người, giống như thiên uy huy hoàng, bao bọc gầm trời!
Tất cả mọi người nhìn thấy kiếm ý này, đồng tử đều hơi co lại.
"Kiếm ý thật mạnh!"
"Cái này, tiên pháp này, ít nhất là Kim Tiên pháp!"
Sắc mặt nhóm giới tử toát ra vẻ ngưng trọng.
Bọn họ không đối đầu trực diện với một kiếm này, nhưng đều cảm nhận được uy áp vô cùng mãnh liệt, huống chi Diêu Tài Tử phải trực tiếp chịu một kiếm này.
Lúc này Diêu Tài Tử chỉ cảm thấy một sự sợ hãi trước đó chưa từng có đang bao phủ mình, mỗi một tế bào trên người đều đang run rẩy, đều đang phát ra tiếng kêu rên, đều đang thúc giục hắn.
.
.
Mau rời đi! !
Một kiếm này, hắn không chặn được! !
"Thiên Ý Như Kiếm!"
Sở Cuồng Nhân chập chỉ thành kiếm, thiên ý huy hoàng hóa kiếm ý, kiếm ý lại hóa Kiếm Khí, hình thành một thanh kiếm ảnh Thông Thiên màu tím khổng lồ! !
Trong nháy mắt, kiếm ảnh chém xuống, luồng uy áp bao phủ Diêu Tài Tử