Tam Thanh Đạo Môn, đạo thống Tiên Cổ ở Tiên giới, truyền thừa từ xa xưa, nghe nói tổ sư từng được cường giả tối cao bên trong tiên nhân là Tam Thanh chỉ điểm, đạt được ba bộ tiên kinh cũng lập ra đạo thống này.
Phải biết rằng, Tam Thanh cũng không phải cường giả tối cao bên trong tiên nhân tầm thường, thậm chí có thể nói là có một không hai trong Tiên giới, ngoại trừ những tồn tại ở cảnh giới Hỗn Nguyên, gần như không người nào có thể so sánh với hắn.
Tu sĩ tầm thường có thể được một người trong số bọn họ chỉ điểm cũng đã là một tạo hóa vô cùng lớn.
Mà tổ sư Tam Thanh Đạo Môn lại có thể được ba người này đồng thời chỉ điểm, phần cơ duyên này, hiếm người nào có thể so sánh.
Cho nên, vị sư tổ Tam Thanh Đạo Môn này cũng bị không ít người gọi đùa người đứng thứ tư Tiên giới.
Mà sau đó, vị sư tổ Tam Thanh Đạo Môn này cũng thật sự lấy cho mình một đạo hào, tự xưng là Diệu Thanh đạo nhân!
Ở thời kỳ Tiên Cổ, vị Diệu Thanh đạo nhân này có thiên phú, thực lực có thể nói là tuyệt đỉnh, thậm chí còn có hi vọng đột phá cảnh giới Hỗn Nguyên.
Nhưng cuối cùng có thành công hay không thì không có người nào biết, cho tới bây giờ, cũng trở thành một trong những bí ẩn chưa có lời đáp của Tiên giới.
Trước sơn môn Tam Thanh Đạo Môn.
Sở Cuồng Nhân nhớ lại ghi chép có quan hệ với Tam Thanh Đạo Môn, không khỏi hơi nghi hoặc một chút: "Tam Thanh đồng thời chỉ điểm, thật sự là tạo hóa đại cơ duyên của vị Diệu Thanh đạo nhân này sao?"
"Hơn nữa, ba bộ tiên kinh có thể xảy ra cộng hưởng, thậm chí có khả năng dung hợp, có lẽ là Tam Thanh cố ý làm như vậy.
.
."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng có thể nhận được chỉ điểm của Tam Thanh, Diệu Thanh đạo nhân này tất nhiên có chỗ hơn người, đáng tiếc một người ưu tú như vậy đã qua đời, nếu không, hắn nhất định muốn luận đạo với đối phương một phen, thảo luận tâm đắc khi tu hành đồng thời ba bộ tiên kinh.
Mặt khác, nếu Tam Thanh thật sự cố ý truyền thụ ba bộ tiên kinh cho Diệu Thanh đạo nhân, chuyện này càng khiến hắn tò mò với tiên kinh sau khi dung hợp ba bộ tiên kinh này.
"Sở đạo hữu."
Lúc này, Cung Nguyệt đi ra sơn môn, nhìn Sở Cuồng Nhân, sau đó lên tiếng chào hỏi, nàng ra nghênh tiếp Sở Cuồng Nhân.
"Gặp qua Cung Nguyệt đạo hữu."
Sở Cuồng Nhân cười cười: "Lần này đến đây, có hơi đường đột."
"Đạo hữu nói quá lời."
"Đúng rồi, sao không thấy Hồng Hoa."
"Chuyện này.
.
.
Hồng Hoa đang bế quan."
Cung Nguyệt vừa cười vừa nói.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại cau mày, tuy Cung Nguyệt ẩn giấu tốt, nhưng hắn vẫn chú ý tới sắc mặt của đối phương có chút mất tự nhiên.
"Hồng Hoa xảy ra chuyện rồi?"
Sở Cuồng Nhân trầm giọng hỏi.
"Chuyện này.
.
."
Đầu tiên, Cung Nguyệt trầm mặc một hồi, sau đó thở dài: "Ta vẫn nên đưa đạo hữu tới chỗ ở của ta trước đã."
"Được."
Sở Cuồng Nhân gật đầu.
Mấy người đi theo Cung Nguyệt vào Tam Thanh Đạo Môn, mà dọc theo con đường này cũng gặp phải một số tu sĩ Tam Thanh Đạo Môn.
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Sở Cuồng Nhân vẫn chú ý, địa vị của Cung Nguyệt bên trong Tam Thanh Đạo Môn cũng không cao.
Một số đệ tử đi ngang qua cũng không nói một tiếng.
Sở Cuồng Nhân đối cũng không có gì ngoài ý muốn với chuyện này.
Các đại Tàn Tiên giới dung hợp, các đại thế lực tiên cổ hợp nhất, vốn dĩ Ngọc Thanh Tiên Môn chỉ là một chi nhánh bên trong Tam Thanh Đạo Môn, hơn nữa còn là một chi nhánh có thực lực không cao.
Bây giờ, khi hợp nhất, địa vị khó tránh khỏi không thể bằng khi còn ở Thanh Lan Tiên giới.
Không nói Cung Nguyệt, cho dù Thanh Lan viện trưởng cũng giống vậy, nếu không có Sở Cuồng Nhân, hiện tại thư viện Thanh Lan cũng không phải phân viện thứ mười chín của thư viện Bách Gia, mà bị sát nhập vào thư viện Mặc Tuyết.
Theo Cung Nguyệt, mấy người tới một ngọn núi, so với một số động thiên phúc địa có linh khí dồi dào, bảo dược khắp trên đất bên trong Tam Thanh Đạo Môn, ngọn núi mà Cung Nguyệt ở chỉ có thể dùng hai chữ hình dung, khó coi.
Nồng độ linh khí còn không bằng 10% ở những động thiên phúc địa kia, hang động như thế này có khắp nơi bên trong Tam Thanh Đạo Môn.
"Điều kiện đơn sơ, không thể chiêu đãi Sở đạo hữu thật tốt, thật sự xin lỗi." Cung Nguyệt cười khổ một tiếng nói ra.
Ngày xưa nàng là chủ nhân của Ngọc Thanh Tiên Môn, nhưng mà bây giờ lại chỉ là một tiểu chấp sự của Tam Thanh Đạo Môn mà thôi.
"Lần này đến đây là tới bái phỏng bạn cũ, sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thuỷ bất tại thâm, hữu long tắc linh,
tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh(1)." Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng nói.
(1): Trích trong bài “Lậu thất minh” của Lưu Vũ Tích
Cung Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức khẽ cười nói: "Sở đạo hữu thật sự là người độ lượng rộng rãi, khó trách Hồng Hoa