Bên trong Ngọc Hư cung.
Sở Cuồng Nhân ngồi ở trên bồ đoàn, quang cảnh trước mắt hắn bỗng nhiên thay đổi, một không gian trắng xóa xuất hiện trước mặt hắn, còn gặp một lão giả tóc bạc.
Lão giả tiên phong đạo cốt này, tiên huy tươi sáng, quanh người có đạo văn huyền diệu lưu chuyển, xây dựng thành thế gian vạn tượng, khiến cho người ta hoa mắt say mê.
Lão giả nhìn chăm chú vào Sở Cuồng Nhân, khóe miệng mang theo ý cười.
Tiếp theo, lão giả mở miệng bắt đầu giảng đạo.
“Đây là Ngọc Thanh Nguyên Thủy sao?”
“Hắn đang…… Truyền đạo.
”
Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra thứ ẩn chứa bên trong bồ đoàn, chính là cảm ngộ về đạo của Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hai mắt hắn tỏa sáng.
Cảm ngộ đối với đạo của một Hỗn Nguyên Đại La tiên, là thứ vô cùng hiếm thấy, đây chính là một phần đại cơ duyên không hơn không kém!
Sở Cuồng Nhân ngồi xếp bằng, bắt đầu cảm ngộ.
Lĩnh hội của bản thân hắn đối với nói đã đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng, rất nhiều tiên nhân thế hệ trước đều không bằng hắn.
Hiện tại, lại nghe Nguyên Thủy giảng đạo, hiểu được rất nhiều, mà lúc hắn ngộ đạo, mấy cái bồ đoàn còn lại cũng nghênh đón người tới.
Bảy cái bồ đoàn, bị bảy thiên kiêu phân biệt chiếm cứ, ngoại trừ Sở Cuồng Nhân, sáu người còn lại là Dao Trì thánh nữ Ngọc Trí, giới tử Trác Đông Lai của Đông Vương giáo, Xi Chiến truyền nhân Xi Vưu nhất mạch của Ma Đạo, Đồ Sơn Phỉ Vũ tộc Cửu Vĩ Hồ, Tử Lôi Tử Vi nhất mạch của Tiên Đình, còn có Lam Vũ.
Sáu người này lần lượt ngồi xuống.
Sau đó, ý thức của bọn họ cũng đi tới không gian màu trắng kia.
Mà lúc này, bên trong không gian màu trắng, địa dũng kim liên, muôn vàn ánh sáng điềm lành lưu chuyển, đại đạo hiện hóa, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc cảm thán liên tục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lão giả này đang giảng đạo.
”
“Người này, chẳng lẽ là Nguyên Thủy Thiên Tôn trong truyền thuyết sao?!”
“Mau, nhanh cảm ngộ.
”
Có người chú ý tới Sở Cuồng Nhân đang ngồi ngộ đạo.
Sắc mặt bọn họ ngưng trọng, vội vàng bắt đầu ngộ đạo.
Thời gian trôi qua, bên trong Ngọc Hư cung, chúng giới tử ngồi xuống bảy ngày, đều cảm ngộ những điều Nguyên Thủy Thiên Tôn lưu lại.
Ngay lúc này.
Sở Cuồng Nhân từ từ mở hai mắt ra.
Trong mắt, có một luồng tinh chợt lóe qua.
“Đã lĩnh hội đến mức không sai biệt lắm.
”
Những điều Nguyên Thủy Thiên Tôn lưu lại đối với cảm ngộ về đạo thật sự vô cùng huyền diệu, cho dù là đối với hắn cũng có dẫn dắt rất lớn.
Chẳng qua, hiện tại hắn đã cảm ngộ đến không sai biệt lắm.
Tiếp tục lĩnh hội cũng không có gì tác dụng.
Nhưng với những người còn lại, một đám người đều lộ vẻ mặt say mê.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua cũng không thèm để ý tới.
Hắn mở Huyễn Tưởng Luân Bàn ra để rút thưởng.
“Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng cấp Thần, Địa Tạng Kinh!”
Địa Tạng Kinh, đây là một bộ tiên kinh đứng đầu, giống với Ba Tuần Kinh, cũng có liên quan tới Phật Môn.
Tuy nói là tiên kinh đứng đầu, nhưng lại không có tác dụng lớn đối với Sở Cuồng Nhân.
Hắn có tiên kinh đứng đầu là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, những thứ tiên kinh còn lại đối với hắn mà nói nhiều nhất cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Tuy nói như thế, nhưng tóm lại có chút ít còn hơn không.
“Rút ra.
”
Sở Cuồng Nhân lấy Địa Tạng Kinh ra.
Tiếp theo, hai mắt hắn tỏa sáng: “Thật là thú vị, bên trong Địa Tạng Kinh này quả nhiên còn ẩn chứa một thủ đoạn linh hồn huyền diệu.
”
Phải biết rằng, cho dù Sở Cuồng Nhân tu hành mười tám chuyển tam nguyên Luyện Hồn Quyết, có thể được coi là công pháp đứng đầu, nhưng công pháp này chỉ tu hành cường độ linh hồn, còn về thủ đoạn tấn công linh hồn, trên người hắn cũng không có bao nhiêu loại.
“Địa Tạng pháp chú!”
“Dùng sức mạnh linh hồn xây dựng một tượng Phật, có thể siêu độ vong hồn, cũng có thể trực tiếp tấn công linh hồn của tu sĩ.
”
“Không tồi, không tồi.
”
Sở Cuồng Nhân hài lòng cười một tiếng, tiếp theo liền đứng dậy rời khỏi Ngọc Hư cung.
Bọn họ quấy rầy đám người Lam Vũ.
Ra khỏi Ngọc Hư cung, tiên thức của hắn chuyển động, bao trùm hơn phân nửa Ngọc Hư đạo tràng, nhìn về phía một vài người đang tranh đoạt các loại cơ duyên.
“Cơ duyên ở đây, đều do ta tiếp nhận hết.
”
Bóng người hắn chợt lóe lên, đi vào một ngọn núi.
Ở chỗ này, Vương Trầm Thiên của thư viện đang chiến đấu kịch liệt với một Hung thú Tiên Cổ, tranh đoạt một hồ nước có chứa linh dịch.
“Vương Trầm Thiên của thư viện, ngươi không phải đối thủ của ta, cút ngay cho ta!” Hung thú kia hét lớn một tiếng, đánh rra một chưởng, yêu khí cuồng bạo tuôn ra, ẩn chứa sức mạnh lôi đình cường đại.
Vương Trầm Thiên bị một kích này đánh lui: “Đáng chết!”
Ngay khi hắn chuẩn bị tái chiến, một bóng người mặcbạch y bỗng nhiên xuất hiện, tham gia vào chiến trường: “Là thủ tịch.
”
Vương Trầm Thiên có chút ngoài ý muốn.
“Sở Cuồng Nhân?”
“Không phải hắn ở bên trong Ngọc Hư cung để ngộ đạo sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?!” Hung thú phía đối diện cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ít thiên kiêu đều đi đến Ngọc Hư cung, tất nhiên đều biết Sở Cuồng Nhân là một trong bảy thiên kiêu giới tử ngộ đạo ở nơi đó.
Có thể nói Ngọc Hư cung kia là cơ duyên lớn nhất, thế nhưng những người khác còn không đi ra, sao Sở Cuồng Nhân này lại bước ra trước?
“Cơ duyên nơi đây, ta muốn.
”
Giọng điệu Sở Cuồng Nhân bình tĩnh nói.
“Há, ngươi muốn cướp cơ duyên?”
“Cơ duyên ở đây không phải do ngươi sở