"Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
"
Sở Cuồng Nhân nhìn thánh nữ Hắc Hồ trước mắt từ tốn nói.
"Ngươi muốn như thế nào?"
Thánh nữ Hắc Hồ hít sâu một hơi, làm bộ trấn định nói.
Trên thực tế, hiện tại trong lòng nàng vô cùng bối rối.
Với thực lực của nàng, căn bản không đáng giá nhắc tới ở trước mặt Sở Cuồng Nhân, nếu đối phương muốn giết nàng, chỉ cần động một ngón tay là được.
Hai bên chênh lệch, quá lớn.
"Muốn như thế nào! "
Sở Cuồng Nhân nhìn thánh nữ Hắc Hồ từ trên xuống dưới.
Toàn Tri Chi Linh mở ra, phân tích tin tức về đối phương.
Hắn đang xem nữ yêu trước mắt này có giá trị lợi dụng hay không.
Mà tuy thánh nữ Hắc Hồ làm bộ trấn định, nhưng vẫn bị Sở Cuồng Nhân nhìn đến hoảng sợ, vô cùng bất an mà đứng tại chỗ.
Nàng cảm thấy, dường như tầm mắt của Sở Cuồng Nhân mang theo một luồng ma lực, lột sạch mình, biết sạch toàn bộ bí mật của mình.
Loại cảm giác này, khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng nàng lại không dám phản kháng.
Gia hỏa này, chẳng lẽ lại có ý nghĩ làm loạn với mình sao? Sở Cuồng Nhân, sẽ là hạng người như vậy sao?
Sẽ không, sẽ không.
Gia hỏa này hẳn sẽ không nông cạn như thế mới đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó đã từng dụ hoặc hắn, nhưng người này đều có thể thờ ơ.
Vậy thì, hiện tại người này muốn làm cái gì?
Thánh nữ Hắc Hồ đang miên man suy nghĩ.
Đột nhiên, sắc mặt nàng hơi đổi một chút, thân thể nhịn không được mà khẽ run, trên mặt cũng hiện ra sắc đỏ không bình thường.
"Ha?"
Sở Cuồng Nhân khẽ ồ lên một tiếng.
Hắn đã nhận ra một chút dị dạng.
"Thú vị.
"
Thánh nữ Hắc Hồ đang run rẩy, hàm răng bạc cắn chặt, trên người cũng lộ ra một mùi thơm như có như không.
Mùi thơm này, câu dẫn nhân tâm, vô cùng dễ ngửi.
Không chỉ có như thế, mùi thơm này mang theo sự đặc thù nào đó, có thể làm cho người ta sinh ra dục vọng nguyên thuỷ nhất.
Cùng loại với một loại mị dược nào đó.
"Đáng chết, đáng chết, tại sao lại phát tác ở thời điểm này!"
"Nhất định là trận chiến vừa rồi, khiến cho tiên nguyên của ta hao tổn quá nghiêm trọng, khó có thể ngăn chặn được sự xao động huyết mạch này.
"
Thánh nữ Hắc Hồ nghĩ đến, trong lòng càng bối rối hơn.
Nàng nhìn Sở Cuồng Nhân trước mặt.
Tư thái thoát tục không nhiễm bụi trần của đối phương, khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân dường như hóa thành cảnh sắc rung động lòng người nhất, đang câu dẫn nàng.
Hiện tại nàng hận không thể đi lên, bổ nhào vào Sở Cuồng Nhân, đòi hỏi.
Không được, không được.
Đây chính là một ác ma!
Nếu mình đi lên, rất có thể sẽ bị một bàn tay đập chết!
Thánh nữ Hắc Hồ gắt gao áp chế sự vọng động của mình.
Nhưng càng áp chế, luồng xao động kia lại càng mãnh liệt.
Dưới sự dẫn dắt của huyết mạch, sự hoản sợ cực độ của nàng đối với Sở Cuồng Nhân đang nhanh chóng yếu đi, bị một loại dục vọng khác thay vào đó.
Đó là! Tình dục.
"Thì ra là thế.
"
Sở Cuồng Nhân nhìn thánh nữ Hắc Hồ trước mắt, giật mình cười một tiếng.
Lúc này.
Rốt cuộc thánh nữ Hắc Hồ không kìm nén được dục vọng của mình, hai mắt mông lung, mang theo mãnh liệt khao khát xông về phía Sở Cuồng Nhân.
"Làm càn!"
Sở Cuồng Nhân hừ nhẹ một tiếng.
Tiên nguyên chấn động, trực tiếp đánh cho thánh nữ Hắc Hồ bay ra ngoài.
Tiếp đó.
Hắn ngưng tụ kiếm chỉ, điểm vào trán của đối phương.
"Xong! "
Thánh nữ Hắc Hồ nhắm mắt lại, bộ dạng chờ chết.
Nhưng mà, kiếm chỉ rơi vào trên trán, thống khổ trong tưởng tượng cũng không có tới, chỉ có một trận mát lạnh nhàn nhạt.
Đó là thứ nàng khát cầu!.
Tinh khí
Làm sao lại như vậy?
Thánh nữ Hắc Hồ có chút ngoài ý muốn.
Sở Cuồng Nhân, lại cho mình ăn tinh khí? !
Nàng vô cùng không hiểu nhìn Sở Cuồng Nhân, lại thấy ánh mắt, thần sắc của đối phương hoàn toàn lãnh đạm như trước đây, khiến cho người ta nhìn không thấu.
"Mặc kệ như thế nào, trước tiên giải quyết xao động huyết mạch rồi nói.
"
Thánh nữ Hắc Hồ khẽ cắn môi.
Tiếp tục hấp thụ tinh khí của Sở Cuồng Nhân!
Thật dày đặc, tinh khí thật mê người.
Nếu là tinh khí của Nhân tộc thì cũng có đủ loại khác biệt, nhưng tinh khí của Sở Cuồng Nhân tuyệt đối là loại tốt nhất nàng từng thấy qua.
Loại cảm giác kia, khiến cho sự thiếu hụt hãm sâu trong huyết mạch của nàng đạt được thỏa mãn to lớn trước nay chưa từng có.
Dường như sự thiếu hụt kia, đã được lấp đầy hoàn toàn.
Loại cảm giác thỏa mãn này, thậm chí khiến cho ý thức của nàng có loại cảm giác lâng lâng, linh hồn như muốn bay lên.
Theo bản năng, nàng muốn hấp thụ càng nhiều tinh khí hơn.
Nàng tới gần nơi phát ra tinh khí kia, cái miệng nhỏ nhắn lại nhịn không được mà khẽ nhếch, ngậm lấy kiếm chỉ của Sở Cuồng Nhân, hấp thụ tinh khí trong đó.
"Hửm?"
Sở Cuồng Nhân cau mày lại.
Một cảm giác ẩm ướt ôn nhu truyền đến từ đầu ngón tay.
"Uổng cho ngươi còn là một thánh nữ, thật không biết giữ vệ sinh.
"
Sở Cuồng Nhân nhếch miệng.
Hắn thúc giục tinh khí, không ngừng đưa vào trong cơ thể thánh nữ Hắc Hồ.
Một lát sau.
Hắn cảm giác đã đủ, thu hồi kiếm chỉ.
Mà thánh nữ Hắc Hồ cũng lấy lại tinh thần, nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Một luồng cảm giác vô cùng xấu hổ, khiến cho nàng hận không thể tìm một kẽ đất mà chui vào, không còn mặt mũi gặp người.
Nhưng sau đó.
Chuyện mà Sở Cuồng Nhân làm càng khiến cho khóe miệng của nàng nhịn không được run rẩy.
Chỉ thấy Sở