“Sở đạo hữu, có đủ không?”
Sau khi Diệp Trúc lấy ra một giọt tâm huyết, trên mặt hiện ra một tia tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn mang theo mang theo nụ cười ấm áp như cũ.
Không phải mỗi người đều có thể giống với Sở Cuồng Nhân, mí mắt không nháy dù chỉ một chút, lập tức moi tim luyện chế con rối.
Đối với tu sĩ tầm thường, dù chỉ là hao tổn một giọt tâm huyết cũng là hao tổn không hề nhỏ.
“Đủ rồi.
”
Sở Cuồng Nhân tiếp nhận giọt tâm huyết kia, ngay sau đó lấy ra một ngọn cỏ xanh biếc.
Ngọn cỏ này, ẩn chứa sinh cơ tinh khiết vô cùng nồng đậm.
Dù chỉ ngửi một chút, cũng làm cho người ta nảy sinh loại cảm giác dư thừa.
Sở Cuồng Nhân đưa ngọn cỏ cho Diệp Trúc, mà sau khi Diệp Trúc ăn vào, liền cảm thấy một giọt tâm huyết mất đi làm bản thân hao tổn nguyên khí kia đang nhanh chóng phục hồi như cũ.
“Ngọn cỏ này thật thần kì, đây là tiên dược gì vậy?”
“Ngọn cỏ của Bất Tử Dược.
”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Ngọn cỏ này, là một lượng nhỏ do hắn hái xuống từ trên thân cây của Bất Tử Dược.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cho dù là chỉ với một phần trăm ngọn cỏ này, đối với Diệp Trúc cũng như tu sĩ khác mà nói, cũng mang lại tác dụng rất lớn.
“Bất Tử Dược sao?!”
Diệp Trúc, Tô Vân chấn động, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Nghe nói Sở đạo hữu ở bên trong Dao Trì của Côn Luân bí giới lấy được một gốc cây Bất Tử Dược của Vương Mẫu, quả nhiên là sự thật.
”
“Ngươi cũng không thèm hỏi xem, ta muốn một giọt tâm huyết của ngươi để làm gì sao?”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
“Tuy rằng tò mò, nhưng nếu Sở đạo hữu có lời muốn nói, tự nhiên sẽ nói, ta cần gì phải hỏi nhiều?”
“Ngươi không sợ ta lấy đi làm một ít việc nguyền rủa, dùng giọt tâm huyết này nguyền rủa ngươi, giết ngươi trong vô hình sao!”
Nghe thế, sắc mặt Tô Vân biến đổi, không khỏi có chút lo lắng.
Chẳng qua vẻ mặt Diệp Trúc ngược lại bình tĩnh hơn nhiều: “Sở đạo hữu muốn giết ta, còn cần phiền toái như thế sao?”
Đúng vậy, với thực lực của Cuồng Nhân, muốn giết Diệp Trúc, cũng không phải việc gì quá sức, cần gì phải bỏ gốc lấy ngọn, dùng loại thủ đoạn nguyền rủa này?
“Ha, Diệp đạo hữu thản nhiên như thế, ta đây cũng không cần giấu diếm nhiều.
”
Trong mắt Sở Cuồng Nhân chợt lóe lên ánh thanh quang, khí tức Thanh Diệp Kiếm Đồng liền lộ diện ra, cười nhạt một cái nói: “Không dối gạt Diệp đạo hữu, ta giống như ngươi cũng có sức mạnh Thanh Diệp Kiếm Đồng tàn khuyết, sở dĩ muốn một giọt tinh huyết của ngươi, là vì ta muốn thử xem có thể từ đó diễn hóa ra sức mạnh Thanh Diệp Kiếm Đồng hoàn chỉnh hay không.
”
“Thì ra là thế.
”
Diệp Trúc vô cùng giật mình đối với việc Sở Cuồng Nhân cũng có Thanh Diệp Kiếm Đồng, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì, mặc cho hắn có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến, Sở Cuồng Nhân có loại đồ vật hack như Thể Chất Chi Thư này, hơn nữa, Thanh Diệp Kiếm Đồng này là lấy được từ trên người hắn.
Ngược lại, hắn càng thêm khâm phục Sở Cuồng Nhân.
Hắn thấy, với thực lực của Sở Cuồng Nhân, hoàn toàn có thể tại thời điểm hắn còn chưa luyện hóa Thanh Diệp Kiếm Đồng, mạnh mẽ bắt lấy kiếm đồng, bản thân nắm giữ sức mạnh kiếm đồng hoàn chỉnh.
Nhưng Sở Cuồng Nhân thì không, hơn nữa còn hộ pháp cho hắn, ngăn chặn dám người Phật Chi Kiếm.
Không phải ai, cũng có thể chống đỡ sự dụ hoặc của Tiên Thể Chí Tôn.
Cho dù là bản thân Diệp Trúc, tự hỏi nếu đổi chỗ với Sở Cuồng Nhân mà nói, cũng không làm được đến mức này, chính vì bản thân tự thấy làm không được, nên càng thêm tôn sùng, kính nể đối với Sở Cuồng Nhân!
“Một giọt tâm đầu huyết là đủ rồi sao? Muốn lấy thêm vài giọt hay không?”
Diệp Trúc hỏi.
Hai mắt Sở Cuồng Nhân trợn trắng, gia hỏa này thật sự cho rằng bản thân giống hắn, liếc mắt một cái là có Bất Tử Chi Thân sao?
Tâm huyết này, nói cho là cho à?
“Không cần, ta sợ Bất Tử Dược trên người ta không đủ đâu.
”
Sở Cuồng Nhân nhàn nhạt cười nói, tuy nói như vậy, nhưng thật ra hắn càng thưởng thức Diệp Trúc nhiều hơn vài phần.
Sau đó, hắn tìm một chỗ ở Kiếm Tiên chi lăng, chuẩn bị phân tích Lưỡng Nghi Tiên Thể, còn có sức mạnh kiếm đồng.
Mà trước khi phân tích, hắn lấy ra một ít bảo vật đoạt được trong trận chiến lần này, phân phát cho đám người Tào Vân, Vương Trầm Thiên, dù sao, chút bảo vật này với hắn mà nói cũng có tác dụng không lớn.
Ngược lại thì đối với đám người Tào Vân mà nói, càng có thể phát huy tác dụng.
“Quả nhiên, có thủ tịch ở đây, bảo vật này cũng khiến ta cầm đến mỏi tay.
”
Vương Trầm Thiên mặc trên người chiến giáp kim sắc của Phật Chi Kiếm, không khỏi cảm khái nói.
Chỉ riêng chiến giáp này, còn nhiều hơn so với thu hoạch mấy năm nay hắn có được ở trong sân đấu tinh không.
“Đúng vậy, có thủ tịch ở đây, trong đấu trường tinh không này, còn có ai dám tự xưng là thiên kiêu đâu?”
Tào Vân cầm thiết phiến của Lang Gia Quân Tử trong tay, cười nhạt một tiếng.
Nan quạt của thiết phiến này được tạo thành từ ba mươi sáu thanh tiên kiếm, có thể tạo thành một kiếm trận tuyệt thế, vây địch giết địch, đều vô cùng thực dụng.
Hơn nữa hắn tinh thông phù văn chi đạo, nếu ở phía trên được khảm phù văn, càng có thể làm cho uy lực của thiết phiến này cao hơn một bậc.
Giới tử còn lại của thư viện cũng có thu hoạch riêng.
Trong lúc