Độc Hoàng tới khiến tổng thực lực của đám Hoàng giả lại tăng thêm một bậc.
Lúc này, số lượng Hoàng giả muốn đối phó với Sở Cuồng Nhân đã lên tới con số mười lăm, mỗi người ở đây đều là một Hoàng giả đứng đầu.
Mỗi người, đều đã tu hành ra đế khí.
Nguồn lực lượng này đủ để càn quét hết đế lộ, không ai có thể địch lại!
"Mẹ kiếp, nhất định là do tên Lý Sách Long giở trò quỷ."
Xích Nguyệt nhìn Lý Sách Long, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, đối phương tới nơi này cùng Độc Hoàng thì rất rõ ràng cả hai đều cùng một phe.
Dường như Lý Sách Long cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay mặt sang nở một nụ cười lạnh lẽo: "Các ngươi nói xem, Sở Cuồng Nhân sẽ chọn tới hay là chọn sống mà không tới đây?"
"Hừ, chuyện này thì liên quan rắm gì tới ngươi."
Tính tình Xích Nguyệt rất nóng nảy, nghe vậy thì mắng.
"Ha ha, nếu hắn ta không tới thì hôm nay Thất Tình môn các ngươi sẽ xong đời, thương thay cho ngươi và sư tỷ của ngươi, ngay cả thân thể cũng cho người ta mà bây giờ lại bị vứt bỏ, ta đang khổ sở thay cho các ngươi đó."
Nghe được lời này của Lý Sách Long, ánh mắt của mọi người lập tức rơi trên người hai cô nàng này, ngay cả Lãnh Nguyệt tiên tử cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Xích Nguyệt, ta cho phép sư tỷ của ngươi yêu Sở đạo hữu cũng là vì Vong Tình đạo, nhưng ta không cho phép ngươi chen chân vào."
Cho dù là Xích Nguyệt cũng không nhịn được mà xấu hổ, lớn tiếng nói: "Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi đang bêu xấu danh dự của ta."
Lý Sách Long nhàn nhạt nói: "Xích Luyện vương là độc hỏa, không ai có thể giải được, có phải bêu xấu hay không thì trong lòng các ngươi tự biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hừ, ngươi không giải được không có nghĩa là Sở đạo hữu không thể."
Xích Nguyệt hừ lạnh nói.
"Đủ rồi, quan hệ của các ngươi với Sở Cuồng Nhân tốt thì càng tốt, những chuyện khác ta không rảnh nghe các ngươi tranh cãi."
Phong Vân kiếm Hoàng hừ lạnh nói.
Tốt nhất là quan hệ của hai nữ nhân này với Sở Cuồng Nhân có gắn bó.
Như vậy thì Sở Cuồng Nhân mới có thể mò tới Thất Tình môn.
"Truyền ra tin tức, trưa ngày mai mà không thấy Sở Cuồng Nhân tới thì sẽ giết chết Thánh Nữ Lãnh Ngưng Ngọc của Thất Tình môn trước tiên."
Phong Vân kiếm Hoàng lấy ngọc giản ra truyền tin cho Kiếm tộc.
Tin tức đó nhanh chóng lan truyền khắp đế lộ.
Từ trước tới giờ Thánh Nữ Lãnh Ngưng Ngọc của Thất Tình môn và Sở Cuồng Nhân đều có tai tiếng yêu đương lan truyền, nhất là bây giờ, Phong Vân kiếm Hoàng vì bức Sở Cuồng Nhân xuất hiện mà lấy Lãnh Ngưng Ngọc khai đao đầu tiên, dường như vô tình làm chứng thực cái tin đồn trước đó.
"Chậc, đáng thương thay một đời Thánh Nữ, cứ vậy mà chịu hương tiêu ngọc vẫn."
"Tên Sở Cuồng Nhân đáng chết kia sao vẫn chưa xuất hiện chứ, đáng thương Thánh Nữ của ta, ta cũng không hy vọng nàng phải chết."
"Tên Sở Cuồng Nhân kia không lẽ là một tên tra nam."
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân này cũng thế, Thánh Nữ Thất Tình môn là một người băng thanh ngọc khiết tới nhường nào cuối cùng lại nằm trong tay Sở Cuồng Nhân, chuyện này khiến không biết bao nhiên nam tu sĩ tan nát cõi lòng."
"Bây giờ Thất Tình môn cực kì náo nhiệt, có chuyện náo nhiệt mà không đi xem thì thật đáng tiếc, nếu không chúng ta tới xem thử..."
Thất Tình môn, giờ đã trở thành điểm ngắm của nhiều người bên trong đế lộ.
Có không biết bao nhiêu thế lực đang ngó chừng.
Thậm chí còn có một số lượng lớn tán tu tới Thất Tình môn xem náo nhiệt.
Thời gian trôi qua.
Ngày thứ hai nhanh chóng tới.
Trước đại điện Thất Tình môn, Lãnh Ngưng Ngọc bị phong tỏa tu vi, xung quanh được bao bọc bởi một bức màn chắn vô hình, vây khốn nàng ta hệt như một cái lồng giam.
Giờ đây, trông Lãnh Ngưng Ngọc như một phạm nhân chờ đợi thời khắc hành hình.
Nhưng vẻ mặt Lãnh Ngưng Ngọc vẫn cực kì bình tĩnh, dường như người bị dồn vào tử lộ không phải là chính mình.
Trái lại, đám người Xích Nguyệt cách đó không xa lại cực kì sốt ruột.
Phong Vân kiếm Hoàng liếc mắt nhìn Lãnh Ngưng Ngọc, nhàn nhạt nói: "Thái Thượng Vong Tình đạo đúng là bất phàm, cho tới lúc này rồi mà ngươi vẫn có thể không đổi sắc mặt chút nào, ngươi thực sự không sợ chết sao?"
"Sợ có ích gì không? Nếu đã vô dụng thì tại sao ta phải sợ."
Lãnh Ngưng Ngọc lạnh nhạt nói.
"Nói không sai, ta khá là thưởng thức ngươi."
Trong mắt Phong Vân kiếm Hoàng lộ ra vẻ tán thưởng.
Lúc này, Lý Sách Long bên cạnh tiến lên: "Ngưng Ngọc, ngươi chỉ cần nói ngươi không có quan hệ với Sở Cuồng Nhân thì ta sẽ nhờ tiền bối Độc Hoàng cứu ngươi, thế nào?"
Lãnh Ngưng Ngọc nhìn hắn ta, hai mắt lạnh nhạt: "Người nói ta có quan hệ với Sở đạo hữu không phải là ngươi hay sao? Bây giờ lại muốn bảo ta thừa nhận không có quan hệ với Sở đạo hữu cũng là ngươi, ngươi có cảm thấy ngươi rất nực cười không?"
"Ngưng Ngọc, ngươi thật sự nguyện ý đi chết vì Sở Cuồng Nhân sao?"
Lý Sách Long nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ thẫm nói.
Lãnh Ngưng Ngọc không để tâm tới hắn ta, ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn, chỉ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sơn môn.
"Lãnh Ngưng Ngọc, ta thích ngươi nhiều năm như vậy, không ngờ tới lúc sắp chết rồi