“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực lực của Trảm Tinh rất mạnh, có thể nói trên mảnh đại địa này, ngoại trừ Chủ Thần, những tồn tại còn lại, mặc kệ là thần, là người, hay là hung thú, đều không có mấy người là đối thủ của hắn.
”
“Người này không chỉ có thần lực, hơn nữa còn tinh thông tu hành, không nói đến phương diện thần lực, chỉ thực lực tu hành đã đạt tới thượng vị Thiên Tôn, Thương Thánh Hiền, ngươi thật sự nắm chắc ứng phó hắn sao?”
Phong Cốc trịnh trọng nói.
Ông ta nhìn Sở Cuồng Nhân một cái
Trên người đối phương vẫn không có chút nào dấu vết tu hành như cũ, mặc dù niệm lực vô cùng huyền diệu, nhưng ông ta vẫn cảm thấy khó tin.
“A, tự nhiên.
”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, thần thái thong dong.
Một tên Trảm Tinh, còn không lọt vào mắt hắn.
Sau đó không lâu.
Đội quân mênh mông của bộ lạc Trảm Tinh đã tới gần bộ lạc Viêm Vũ, từ xa nhìn lại, có binh sĩ tay cầm đao thương, thân cưỡi các loại kị binh hung thú, có người nổi trống, tiếng trống như sấm, âm thanh rung thiên địa.
Đội đại quân này, uy thế cuồn cuộn.
Còn chưa tới gần bộ lạc Viêm Vũ, hung sát chi khí đã ùn ùn kéo đến, mấy đầu hunh thú Cùng Kỳ, Lôi Thú trông cửa không khỏi bị khí thế này dọa đến run lẩy bẩy, không có lòng kháng cự.
“Thật khủng khiếp, Nhân tộc đã phát triển đến mức này sao?”
“Những năm gần đây, theo phương pháp tu hành thông dụng, Nhân tộc sớm đã không có dáng vẻ yếu đuối như trước nữa, nhưng không ngờ bây giờ bọn họ đã phát triển đến mức này, thật khiến người ta kinh ngạc.
”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy đầu Hung thú đang trao đổi.
Phía sau bọn họ, là đội quân của bộ lạc Viêm Vũ bày ra trận địa sẵn sàng đối địch, mà đứng đầu tiên, chính là Sở Cuồng Nhân.
Ánh mắt hắn nhìn về nơi xa, mơ hồ nhìn thấy một chiếc chiến xa hoàng kim tạo hình hoa lệ đi trước đội quân của bộ lạc Trảm Tinh.
Cái chiến xa này do chín đầu hung thú Cùng Kỳ lôi kéo, ngồi trên chiến xa là một nam tử uy vũ mặc hoàng kim giáp trụ, ngồi trên một cái ghế dựa lớn bằng da thú, tay cầm một thanh kiếm lớn, hai mắt khép hờ.
Hắn ta ngồi rất vững vàng, giống như một bức tượng điêu khắc.
Mặc dù nhắm hai mắt, nhưng khí thế lại cực kỳ khủng bố.
“Xem ra hắn chính là Trảm Tinh, Tiểu Ái, phân tích một chút.
”
Sở Cuồng Nhân thầm nói một tiếng.
Toàn Tri Chi Linh mở ra.
Tin tức liên quan tới Trảm Tinh không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
“Nhân thần chi tử, Kim Cương thần lực kết hợp với tu hành, khó trách có thể vô địch khắp thiên hạ.
” Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng nói.
Nếu Sở Cuồng Nhân không xuất hiện, Trảm Tinh rất có hi vọng sẽ trở thành thủ lĩnh của Nhân tộc, ngoại trừ thực lực của đối phương, sau lưng hắn ta còn có thần chỉ chống đỡ, chỉ bằng điểm này đã không có mấy người hơn được.
Cho dù là Nghịch Thần các bây giờ cũng không có đủ lực lượng.
Chỉ chốc lát.
Đội quân của bộ lạc Trảm Tinh đã đi đến trước mặt bộ lạc Viêm Vũ.
Nói ít cũng có mấy trăm vạn người.
Tại thời đại này, quy mô đội quân này rất hiếm thấy, đừng nói đến chuyện bên trong còn có không ít cường giả tu hành.
Người của bộ lạc Viêm Vũ nắm chặt binh khí, người có tố chất tâm lý kém chút đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân thể không nhịn được run rẩy.
“Đội quân như vậy, chúng ta thật sự có thể thắng sao?”
Có binh lính đã đang dao động.
Ngay cả Viêm Vũ, Phong Cốc cũng không nhịn lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Mọi người đừng sợ, chúng ta còn Thương Thánh Hiền ở đây.
”
Một sĩ binh nói.
Mọi người nghe vậy, nhìn thân ảnh màu trắng đứng đầu kia.
Sở Cuồng Nhân hất chiếc áo choàng màu trắng lên, thân thể nhìn qua có chút đơn bạc, nhưng dáng người lại vĩ ngạn hơn bất kì ai.
Dáng người kia khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
“Thánh Hiền không hổ là Thánh Hiền, đối mặt với quy mô đội quân như vậy vẫn có thể lạnh nhạt, giống như căn bản không để vào mắt.
”
“Đúng vậy, quá lợi hại.
”
Mọi người nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo sùng bái.
“Thánh Hiền lạnh nhạt như thế, khiến chúng ta an tâm không ít a.
”
Viêm Vũ cười nhạt nói.
“Chỉ là tràng diện nhỏ mà thôi.
” Sở Cuồng Nhân cười nói.
Nghe hắn nói vậy, khóe miệng Viêm Vũ, Phong Cốc co giật vài cái, đây mà là tràng diện nhỏ? Vậy đâu mới là cảnh tượng hoành tráng?
Thánh Hiền đúng là Thánh Hiền, bọn họ không so được.
Mà trên thực tế, Sở Cuồng Nhân đúng là không đặt đội quân này vào mắt, từ quy mô, thực lực, trang bị! của đội quân này, hắn đều cảm thấy không đáng nhắc đến.
Sau khi gặp đội quân hàng trăm triệu người và chiến thuyền tại chiến trường vực ngoại, hắn cảm thấy đội quân này không khác gì một cái nhà chòi vậy.
Đội quân của bộ lạc Trảm Tinh dừng trước mặt bộ lạc Viêm Vũ.
Một nam tử cưỡi một đầu hung thú đi ra, lớn tiếng nói: “Chúng ta phụng ý