“Rốt cuộc hắn là hạng người gì?” Trảm Tinh nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra ngưng trọng trước nay chưa có.
Rõ ràng không có chút tu vi nào, nhưng thân thể đơn bạc kia lại có thể bộc phát ra sát khí chấn nhiếp mấy ngàn người.
Có danh tiếng Thánh Hiền, lại có sát khí mãnh liệt như vậy.
“Để ta tự mình gặp một lần ngươi.”
Trảm Tinh từ tốn nói, tay cầm thanh kiếm lớn màu vàng óng, chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt, ba động Đế khí bàng bạc bạo phát.
Đám người Hổ Sát bọn nhìn hắn ta, ánh mắt lộ ra chờ mong.
“Thủ lĩnh sắp xuất thủ.”
“Quá tốt rồi, đoán chừng chỉ có thủ lĩnh mới có thể áp chế người này.”
Đối với Trảm Tinh, bọn họ rất có lòng tin.
Mà nhìn thấy Trảm Tinh chuẩn bị xuất thủ, người của bộ lạc Viêm Vũ lộ ra vẻ ngưng trọng, “Nhân thần chi tử, cuối cùng hắn cũng xuất thủ.”
Trảm Tinh, một cái tên có thể nói là truyền kỳ của Nhân tộc.
Thậm chí trong thần tộc cũng không có người dám khinh thường hắn ta.
Vô số năm qua, hắn là con nối dõi duy nhất do Nhân Thần kết hợp đản sinh ra, có thần lực cũng biết tu luyện, được trời ưu ái.
Sở Cuồng Nhân cũng rất hứng thú nhìn đối phương.
“Vậy để trận chiến này quyết định đi, xem ta và ngươi, ai có tư cách trở thành Nhân Tộc Chi Chủ!” Trảm Tinh quát lạnh một tiếng, sau đó xuất kiếm.
Một kiếm chém ra, kiếm khí màu vàng óng trùng trùng điệp điệp tuôn ra.
Cùng lúc đó, trên người hắn ta có đạo văn khuếch tán, kết hợp với đế khí hình thành một tiểu thế giới, bao phủ Sở Cuồng Nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cỗ áp chế vô hình bạo phát.
“Một kích này, phía dưới Đạo Chủ, đoán chừng có rất ít người có thể tiếp được.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, niệm lực vô hình lưu chuyển.
Lúc kình khí dồi dào đến trước mặt hắn, đã tự động tiêu tán.
Ngay cả góc áo hắn cũng không nhấc lên.
Đám người Hổ Sát không nhịn được đồng tử co rụt lại, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
“Loại niệm lực này, làm sao có thể!”
Trảm Tinh cũng không nhịn được chấn kinh.
Sở Cuồng Nhân là người của bộ lạc Thần Niệm, sử dụng niệm lực, chuyện này cũng không phải bí mật gì, nhưng vấn đề là, Trảm Tinh đã từng gặp thủ lĩnh của bộ lạc Thần Niệm, so với Sở Cuồng Nhân, chút niệm lực của người kia căn bản không đáng nhắc tới.
Cho nên, lúc trước hắn ta mới không đặt Sở Cuồng Nhân vào mắt.
Nhưng bây giờ, đối phương bày ra niệm lực còn cường đại hơn thủ lĩnh của bộ lạc Thần Niệm không biết bao nhiêu lần, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
“Ở thời đại này, tu vi của ngươi coi như không tệ, nhưng đáng tiếc, vẫn quá yếu.” Sở Cuồng Nhân lắc đầu nói.
Sau đó, hắn lại nói: “Thi triển cả thần lực của ngươi ra đi, để ta nhìn một chút lực lượng chân chính của nhân thần chi tử là thế nào.”
Trảm Tinh cảm giác được một cỗ áp lực vô hình bao phủ hắn ta.
Cảm giác áp bách này.
.
.
“Kim Cương thần lực!”
Trảm Tinh quát lạnh một tiếng, trên người bắn ra một cỗ khí tức màu vàng, thần uy vô cùng vô tận từ trên người hắn ta khuếch tán ra.
Thần lực, Đế khí.
Hai loại năng lượng giao dung trên người Trảm Tinh, hóa thành một cỗ năng lượng mạnh mẽ tuyệt luân, uy thế mạnh, rung chuyển phạm vi mấy trăm vạn dặm.
Khắp nơi đều điên cuồng rung động.
Thậm chí ngay cả hư không cũng nổ tung.
“Thủ lĩnh thật mạnh.”
“Đây chính là lực lượng có thể so với Chủ Thần a.”
Ánh mắt đám người Hổ Sát lấp lánh nhìn bóng lưng của Trảm Tinh, qua nhiều năm như vậy, bọn họ rất ít khi nhìn thấy Trảm Tinh dùng thần lực.
Chỉ tu hành, hắn ta dường như đã là vô địch.
Mà thần lực và tu hành kết hợp bạo phát ra uy lực, thậm chí có thể sóng vai với Chủ Thần, trong Nhân tộc, không người nào có thể so sánh.
“Thương, qua nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên khiến ta phải vận dụng toàn lực, vì biểu đạt kính ý, ta sẽ dùng một kích mạnh nhất của ta! Ngươi chuẩn bị xong chưa? !” Trảm Tinh trầm thấp nói.
“Tới đi.” Sở Cuồng Nhân bình tĩnh nói.
Chỉ thấy Trảm Tinh chậm rãi giơ kiếm lớn màu vàng óng trong tay lên.
Một trận gió lên.
Trong gió xen lẫn kình khí màu vàng, xé rách tất cả.
Gió, càng ngày càng nhiều.
Kình khí màu vàng cũng càng ngày càng dày đặc.
Thời gian dần trôi qua, xung quanh Trảm Tinh đã tạo thành một cái vòi rồng màu vàng, uy thế kinh khủng không ngừng xé rách hư không.
“Kim Cương Phong Bạo Trảm! ! !”
Trong mắt Trảm Tinh tỏa ra tinh quang sáng chói.
Một kiếm chém ra, phong bạo màu vàng trùng trùng điệp điệp bao phủ ra.
Tất cả mọi người nhìn cỗ gió lốc này đều cảm thấy chấn kinh, lực lượng trong một kích này đã sánh ngang với Chủ Thần, toàn bộ thương khung, dường như không có bao