“Còn không tìm được, nếu tiếp tục như vậy, không biết phải đến ngày tháng năm nào.” Sở Cuồng Nhân ở trong Thời Gian Trường Hà, lông mày cau lại.
“Tiểu Ái, ngươi có biện pháp nào không?”
Sở Cuồng Nhân hỏi.
“Chủ nhân có thể thử cảm giác tín ngưỡng chi lực?”
“Tín ngưỡng chi lực?” Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
“Đúng vậy, tín ngưỡng chi lực thuộc về chủ nhân, có cảm ứng từ nơi sâu xa với chủ nhân, có thể thông qua tín ngưỡng chi lực, khóa chặt điểm mấu chốt thời gian tại thời đại của chủ nhân.” Tiểu Ái nói.
“Đúng vậy, sao ngươi không nói sớm.”
“Trước đó chủ nhân không hỏi.”
“Là lỗi của ta sao?” Sở Cuồng Nhân trừng mắt.
Toàn Tri Chi Linh Tiểu Ái: “…”
“Làm sao không trả lời?”
“Chủ nhân, ngươi phiền quá.”
“Ai da, ngươi còn dám chống đối, xem sau này ta có bắt ngươi đánh một trận không.” Sở Cuồng Nhân bĩu môi một cái nói.
“Toàn Tri Chi Linh kết nối với linh hồn của chủ nhân, muốn bóc Toàn Tri Chi Linh ra, những tồn tại đã biết trong vũ trụ, không ai làm được.”
Giọng nói của Tiểu Ái mang theo một chút đắc ý.
“Đúng đúng, ngươi trâu bò.”
Sở Cuồng Nhân cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, hắn bắt đầu tĩnh tâm, cảm giác tín ngưỡng chi lực thuộc về mình trong Thời Gian Trường Hà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian lưu chuyển.
Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên cảm giác được một trận ba động quen thuộc truyền đến.
Đó là, tín ngưỡng chi lực.
Hắn dường như nghe được bên tai có vô số người đang gọi tên hắn.
“Huyền Thiên Chân Thần ở trên, hi vọng ngươi có thể phù hộ năm nay thôn làng chúng ta mưa thuận gió hoà, năm sau có thu hoạch tốt.”
“Huyền Thiên Chân Thần, thê tử của ta mang thai, mong rằng Chân Thần có thể phù hộ mẹ con bọn họ bình an.”
“Huyền Thiên Chân Thần, sang năm ta phải đi thi, hi vọng Chân Thần phù hộ ta thi đỗ, sau khi trở về nhất định sẽ đến lễ tạ thần.
.
.”
Vô số cầu nguyện vang lên bên tai hắn.
Có chút đứt quãng, nghe rất mơ hồ, có chút rõ ràng, giống như trình độ thành tín không giống nhau.
“Tìm được rồi.”
Trong mắt Sở Cuồng Nhân bắn ra một đạo tinh quang.
Hắn nhanh chóng lao đến một điểm thời gian mấu chốt nào đó.
Rất nhanh, hắn đi tới trước một bọt nước do vô số ánh sáng tạo thành trong Thời Gian Trường Hà, hắn khóa chặt một điểm sáng trong đó, sau đó bay vút đi.
Vèo một cái, hắn đã biến mất trong điểm sáng kia.
…
Trong vũ trụ mịt mờ.
Một vòng xoáy màu vàng óng xuất hiện.
Ngay sau đó, một bóng người ngồi ngay ngắn trên đài sen xuất hiện.
Chính là Sở Cuồng Nhân.
Trong vũ trụ, linh khí hỗn tạp cuốn tới.
Niệm lực của Sở Cuồng Nhân lưu chuyển, ngăn cách linh khí hỗn tạp bên ngoài, sau đó cẩn thận cảm giác nhục thân của mình đang ở đâu.
Nhục thể của hắn là Bất Tử chi thân, trong trận chiến tại Huyết Thần Sơn đã bị tan thành vô số hạt nhỏ, nhưng lúc này cũng nên khôi phục.
“Tại hướng kia sao?”
Sở Cuồng Nhân nhắm ngay một phương hướng, bay vút đi.
Tinh hệ Tử Kim, Bối Tinh.
Bối Tinh cũng là một văn minh tu hành, nhưng trong tinh hệ Tử Kim cũng không đáng chú ý, còn thấp hơn Thương Khung tinh một cấp bậc.
Trong Bối Tinh, mạnh nhất cũng chỉ là Đế giả bình thường.
Ngay hôm nay.
Đếm tối trên Bối Tinh, bỗng nhiên có một đạo lưu quang bay lượn đến.
“Mẫu thân, ngươi nhìn, có sao băng.”
Trên đường phố, một nữ hài chỉ lên bầu trời hưng phấn nói.
Bên cạnh, một nữ tử dịu dàng cười nhạt một tiếng, nhìn về phía đạo lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất kia, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
“Trên trời rơi xuống lưu quang, hơn nữa trong lưu quang còn ẩn chứa một cỗ ba động quỷ dị, chẳng lẽ là một loại thiên ngoại chi vật nào đó?”
Mặc dù văn minh tu hành trên Bối Tinh không phát đạt, nhưng cũng có hiểu biết nhất định với văn minh thiên ngoại.
Trong vũ trụ hãn hạo tồn tại vô số văn minh, mà trong đó, cũng có một số văn minh cường thế, lấy cướp bóc mà sống.
Một khi Bối Tinh bị để mắt tới, vậy chính là tai ương diệt thế.
Ngoại trừ nữ tử dịu dàng này.
Những người tu hành trên Bối Tinh đều phát hiện lưu quang từ thiên ngoại đi vào, một đám nhìn về phía xa, không khỏi mắt lộ ra tinh quang.
“Đây là lần thứ hai?”
“Trong ba năm nay, đã hai lần có vật bên ngoài đi đến Bối Tinh, dấu hiệu này, rốt cuộc đại biểu cho cái gì?”
“Chẳng lẽ có văn minh thiên ngoại để mắt tới Bối Tinh.
.
.”
“Có lẽ, là một loại bảo vật thiên ngoại nào đó cũng khó nói.”
“Phái người đến xem xét, mặt khác, thiên ngoại chi vật ở Huyền Thủy môn kia, cũng nên có tin tức đi.
.
.”
Một đạo lưu quang thiên ngoại khiến toàn bộ tu sĩ trên Bối Tinh dị động.
Mà đạo lưu quang kia lướt qua chân trời, đi đến một ngọn núi.
Quang hoa trên lưu quang tán đi, hóa thành một nam tử mặc bạch y ngồi ngay ngắn trên đài sen,