Tiếng kiếm ngân réo rắt bất ngờ vang lên, vang vọng khắp Huyền Thiên tông!
Uy áp thần lực cuồn cuộn lập tức bị quét sạch!
“Âm thanh này, chẳng lẽ là.
.
.” Đám người Lam Vũ, Mộ Dung Hiên quay người nhìn về phía Trường Sinh điện, trong lòng kích động không thôi.
Trong Trường Sinh điện, chỉ thờ phụng một thanh kiếm.
.
.
Côn Ngô!
“Tiếng kiếm ngân này, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có thể phá uy áp thần lực, bên trong cung điện này lại có một thanh Đạo khí! Hơn nữa, từ khí tức phán đoán, chỉ sợ không phải Đạo khí bình thường.”
“Trong tông môn này, lại có bảo vật như vậy?”
Chúng thần nhìn về phía Trường Sinh điện, ánh mắt kinh nghi bất định.
Trong Trường Sinh điện.
Một thanh trường kiếm như bạch ngọc nằm trên kệ, không ngừng run rẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba năm.
Ròng rã ba năm.
Cuối cùng nó đã cảm giác được cỗ khí tức quen thuộc kia!
Côn Ngô Kiếm không cách nào kiềm chế kích động, tự động bay lên không trung, bay ra Trường Sinh điện, lơ lửng trên trời cao, chờ đợi người tới.
Thân kiếm như ngọc, có đạo văn xen lẫn.
Kiếm khí tự sinh, quang hoa chói mắt.
“Quả thật là Côn Ngô!”
Đám người Lam Vũ càng thêm kích động.
“Một thanh Đạo khí của Nhân tộc!”
Một vị thần chỉ nhìn thấy thanh Đạo khí này, không kìm nén được, bay lên xuất thủ bắt Côn Ngô.
“Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nó.”
Một giọng nói thanh lãnh vang lên.
Tên thần chỉ vừa xuất thủ bị định giữa không trung, ầm vang một tiếng, bị một cỗ lực lượng vô hình bóp thành một đoàn sương máu.
Đồng tử mọi người co rụt lại, nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một người nam tử mặc bạch y, tóc đen dài đến eo, tuấn dật tuyệt luân chi tư, giống như Thiên Nhân, hắn đạp không mà đến, ánh mắt bễ nghễ tứ phương, như không nhìn thấy đám thần chỉ, đi thẳng tới trước mặt Côn Ngô Kiếm.
“Hảo bằng hữu, đã lâu không gặp.”
Sở Cuồng Nhân chậm rãi vươn tay, bắt lấy chuôi kiếm Côn Ngô.
Nhất thời, tiếng kiếm ngân vang lên rất lớn!
Kiếm áp dồi dào như thủy triều bao phủ khắp nơi, bao trùm mấy trăm vạn dặm, các kiếm khí đều không ngừng run rẩy, như nghênh đón Vương Giả!
“Ngươi rất kích động sao, không biết sau khi đúc lại, ngươi đã mạnh hơn trước mấy phần.” Sở Cuồng Nhân vuốt ve thân kiếm, sau đó kiếm phong chỉ về phía chư thần, “Không bằng dùng đám thần chỉ này, thử phong mang của ngươi đi!”
“Sở Cuồng Nhân, cuối cùng ngươi đã xuất hiện! ! Hiện tại, chư thần ở đây, ngươi và Huyền Thiên tông, toàn bộ đều phải chết!”
Ngạo Mạn Ma Đế nhìn thấy Sở Cuồng Nhân xuất hiện, trong lòng không nhịn được oán hận chi ý cuồn cuộn, tiến lến một bước lớn tiếng nói.
Kiếm phong trong tay Sở Cuồng Nhân lệch đi.
Một luồng kiếm khí bay lượn ra!
Ngạo Mạn Ma Đế không kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa.
“Kiếm khí thật nhânh!”
Đồng tử đám người Ngạo Mạn Chi Thần không nhịn được co lại, một kiếm vừa rồi nhanh đến mức bọn họ không kịp cứu Ngạo Mạn Ma Đế.
“Sở đạo hữu, hắn không chết sao?”
Thiên hình giả cũng hơi nghi hoặc.
Không chỉ bọn họ.
Tại vực ngoại phái xa, đám người Huyền Hoàng Đạo Chủ cũng cảm nhận được khí tức của Sở Cuồng Nhân, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sở Cuồng Nhân, hắn lại không chết?”
“Sao lại thế.
.
.”
Sắc mặt Huyền Hoàng Đạo Chủ vô cùng âm trầm.
Biến số!
Lúc này Sở Cuồng Nhân xuất hiện, không hề nghi ngờ chính là một biến số!
Đáng giận, đáng giận!
Sao mạng của gia hỏa này lại lớn như vậy, trong trận chiến trên Huyết Thần sơn, nhiều Đạo Chủ chết đi như vậy, nhưng vì sao hắn vẫn sống? !
Trong Huyền Thiên tông.
Sở Cuồng Nhân đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt đám thần chỉ vô cùng khó coi.
“Người này chính là Huyền Thiên Chân Thần mà Huyền Thiên Thần Giáo lan truyền!”
“Hừ, chính là người này đã biến chúng ta thành Ngụy Thần!”
“Ngày xưa Vạn Thần giáo truyền bá tín ngưỡng cho chúng ta, cũng là bị người này ngăn trở, người này, tuyệt đối không thể giữ lại!”
“Giết! !”
Thần chỉ xuất thủ.
Bóng người Sở Cuồng Nhân đột nhiên biến mất tại chỗ, đi đến trước mặt một tên thần chỉ, đưa tay chém ra một kiếm, tên thần chỉ kia không hề có sức phản kháng, bị Côn Ngô chém thành hai nửa tại chỗ.
Sương máu bắn ra, Sở Cuồng Nhân lại lần nữa động.
Bóng người hắn quỷ mị, biến ảo chập chờn trong đám thần chỉ, khiến người ta không thể phỏng đoán, chỉ nhìn thấy từng đạo kiếm quang liên tiếp lóe lên.
Hắn xuất kiếm, không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã.
Nhưng đám thần chỉ lại không có biện pháp tránh thoát.
Mỗi lần kiếm quang lóe lên, đều sẽ lấy đi tính mạng của một vị thần.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, đã có mười mấy vị thần chỉ giống như bị kim thiết chém qua, hoặc đầu thân tách rời, hoặc bị chém ngang người.
.
.
Trong lòng đám thần chỉ cảm thấy ớn lạnh.
“Quá yếu.”
“Đúng là quá yếu, ta giết heo giết chó cũng không đơn giản như vậy, không có thần chỉ mạnh hơn để ta thử kiếm sao?”
Giọng nói thanh lãnh của