“Được rồi, hiện tại cũng nên giải quyết các ngươi.”
Sở Cuồng Nhân chống tay trái lên đầu, dựa vào trên giường, nhìn đám cường giả của Tử Tinh trước mặt, nhẹ giọng cười nói.
Mặc dù vừa tỉnh không làm rõ được tình huống trước mặt, nhưng lúc đế niệm của hắn đảo qua chiến trường, rất nhanh đã hiểu đại khái.
“Quấy nhiễu giấc mơ của người khác, thật không lễ phép.”
Sở Cuồng Nhân ngáp một cái nói.
Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của hắn, một đám cường giả Tử Tinh rung động, sau đó tức giận đến mức hai mắt muốn bốc lửa.
Đại quân của bọn họ đã đến gần, còn có mấy vị Thiên Đạo Chủ, nhưng trong mắt đối phương, lại chỉ có trình độ quấy nhiễu giấc mơ của người khác? !
Gia hỏa này, căn bản không đặt bọn họ vào mắt.
“Lên đi, cho dù người này tự sáng tạo ra tiên pháp thì như thế nào, hiện tại hắn chỉ là một tên Đạo Chủ mà thôi, còn chưa thành tiên!”
Một tên Đại Đạo Chủ quát lạnh một tiếng.
Bóng người hắn ta lóe lên, bay về phía Sở Cuồng Nhân.
“Đúng vậy, còn chưa thành tiên, phách lối cái gì!”
“Hừ, đi chết cho ta!”
Mấy tên Đạo Chủ xông về phía Sở Cuồng Nhân.
Lần này, Tử Tinh chinh phạt Sở Cuồng Nhân, phía trên ra lệnh, ai có thể chém giết Sở Cuồng Nhân, sẽ đạt được phần thưởng phong phú.
Phần thưởng kia, cho dù là Thiên Đạo Chủ cũng vô cùng động tâm.
Kiếm quang, quyền kình, chưởng khí.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
Các loại năng lượng, các loại ảo diệu gào thét về phía Sở Cuồng Nhân.
“A, muốn giết ta, các ngươi còn quá yếu.”
Sở Cuồng Nhân nằm trên giường tiếp chiêu.
Chỉ thấy một tay hắn đỡ đầu, một tay nhẹ nhàng nâng lên, Đế khí từ trong lòng bàn tay tuôn ra, hóa thành một vòng xoáy màu tím.
Trong vòng xoáy, đạo văn lưu chuyển, vô cùng huyền diệu.
Một trận ba động tiên pháp lan tràn ra.
Chính là vô địch pháp, Thiên Chi Lốc Xoáy!
Một môn cứu cực ảo diệu, bây giờ đã là tiên pháp! !
Hơn nữa còn là tiên pháp phù hợp với tự thân chi đạo của Sở Cuồng Nhân!
Vòng xoáy hiện lên, kiếm quang quyền kình và những năng lượng khác đều bị tiêu trừ, mấy vị Đạo Chủ căn bản không gây thương tổn đến Sở Cuồng Nhân được.
“Làm sao có thể!”
“Đây chính là tiên pháp hắn tự sáng tạo ra sao? !”
“Lui!”
Đồng tử mấy vị Đạo Chủ co rụt lại, lập tức muốn thoát ra.
Nhưng lại phát hiện, bản thân đã sớm bị một cỗ khí thế bao phủ.
“Lui? Có thể lui đi nơi nào?”
Sở Cuồng Nhân khẽ động, từ trong vòng xoáy bắn ra đao quang quyền kình, chính là bắn lại những chiêu thức đã công kích hắn.
Lấy đạo của người, trả lại cho người!
Không chỉ như thế.
Nhưng chiêu thức kia được Đế khí của Sở Cuồng Nhân gia trì, càng khủng bố hơn, mấy tên Đạo Chủ né tránh không kịp, bị oanh thành sương máu tại chỗ!
Một chiêu, khiến chiến trường yên tĩnh.
Gió nổi lên, cũng cuốn lên bức rèm che.
Sở Cuồng Nhân chậm rãi đứng dậy, xuống giường.
Hắn đưa tay mang lấy bạch bào hoa lệ bên cạnh, trước mặt vô số đại quân, không nhanh không chậm mặc quần áo vào.
Quần áo chỉnh đốn, buộc lên Côn Ngô.
Sở Cuồng Nhân vừa sải bước ra, phất tay áo, uy áp to lớn như hồng thủy trút xuống, bao phủ tứ phương, khiến các tu sĩ đều tim đập nhanh.
“Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng sao? Tính khí lúc ta rời giường rất lớn đó.” Ánh mắt Sở Cuồng Nhân đảo qua mọi người ở đây, cười nhạt một tiếng.
Được Toàn Tri Chi Linh Tiểu Ái trợ giúp, hắn liếc một chút đã có thể phân biệt được người nào đến giết hắn, người nào đến giúp hắn.
“Mọi người chuẩn bị nghênh địch!”
Một tên Đạo Chủ hoảng sợ nói ra.
Nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo.
Sở Cuồng Nhân vốn đang đứng trước mặt mọi người lại biến mất.
Đồng tử tên Đạo Chủ hô to nghênh địch vừa rồi co rụt lại.
“Người đâu? !”
“Nơi này.”
Sau lưng, một tiếng cười khẽ vang lên.
Tên Đạo Chủ này còn chưa quay người, còn chưa kịp đào tẩu, chỉ cảm thấy trên cổ có một đạo lãnh ý lướt qua, ngay sau đó, một trận trời đất quay cuồng, nhìn thấy một bộ thi thể không đầu.
Đó không phải là, thân thể của mình sao?
Đạo Chủ mê mang nghĩ.
Sau đó, ý thức bị biến mất trong một vùng tăm tối.
Sở Cuồng Nhân một kiếm chém rơi đầu một tên Đạo Chủ, Côn Ngô Kiếm trong tay vô cùng sắc bén, kiếm khí lãnh khốc.
“Giết! !”
Rống to một tiếng.
Các tu sĩ của Tử Tinh điên cuồng phóng về phía Sở Cuồng Nhân.
“Đến, chém giết đi!”
Sở Cuồng Nhân không lùi không tránh, còn lao về phía đám tu sĩ kia.
Hắn vung vẩy Côn Ngô trong tay, kiếm quang lấp lóe, một đám tu sĩ hoặc bị kiếm khí của hắn chém rụng đầu, hoặc bị xé thành hai nửa.
“Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh.” (*)
Bỗng nhiên.
Trên chiến trường, một bài thơ vang lên.
Mọi người nhìn về phía Sở Cuồng Nhân đang cầm kiếm giết hại, tâm thần run rẩy.
“Là hắn, là hắn đang ngâm thơ!”
“Là Thi Kiếm Tiên, là Thi Kiếm Tiên Sở Cuồng Nhân!”
Bên ngoài thành Thần Nguyệt, các tu sĩ vây xem há hốc mồm.
Một bên chiến đấu, một bên ngâm