“Người, người thôn tinh! !”
Một tu sĩ đứng trong tinh không, nhìn hành tinh to lớn kia không ngừng sụp đổ, không khỏi nuốt nước miếng, kinh hãi nói.
Người thôn tinh? !
Nghe thấy lời này, có người lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Người kia giải thích nói: “Người thôn tinh, đây là tồn tại kinh khủng mới xuất hiện gần đây, không ai biết hắn là người, là yêu, hay là Linh thể, nhưng nơi người này đi đến, tất cả tinh thần sẽ dần dần sụp đổ tan biến, giống như bị thôn phệ vậy, vô cùng khủng bố! !”
Trong mắt người kia lộ ra vẻ hoảng sợ, “Ta vốn không tin lời đồn này, nhưng bây giờ, hành tinh này lại đang sụp đổ trước mặt chúng ta, đây nhất định là do người thôn tinh làm.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Lấy hành tinh làm thức ăn? Đây là tồn tại kinh khủng bực nào? !”
“Mau rời đi, ai biết người thôn tinh này có ăn người hay không, nếu chúng ta bị ăn, như vậy chỉ có khóc thôi.”
“Đúng vậy, đi nhanh.”
“Trở về bẩm báo với đám người gia chủ, đối mặt với tồn tại khủng bố như vậy, chắc hẳn đám người gia chủ sẽ không làm khó chúng ta.”
Mọi người nói xong, lập tức rời đi.
Trong vũ trụ, hành tinh to lớn vẫn đang không ngừng sụp đổ.
Sau đó không lâu.
Hành tinh to lớn như vậy còn không đến 10%.
Từ xa nhìn lại, chỉ còn lại một chùm sáng màu vàng đất lớn, bên trên là cảnh tượng sơn hà bị phá nát, khắp nơi hoang tàn.
Mấy chiếc chiến thuyền từ phía xa bay lượn đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đó, trên một chiếc chiến thuyền, có một nữ tử mặc áo bào màu đỏ, bên cạnh nữ tử còn có mấy tu sĩ bị thương.
Mấy người này đều đeo trường kiếm, mặc dù thân thể bị thương tổn, nhưng kiếm khí trên người vẫn vô cùng lạnh thấu xương.
“Sư tỷ, không thể tiếp tục đi về phía trước.”
Một thanh niên nhìn Đoan Mộc Hồng, nóng nảy nói: “Ta nghe nói phía trước là chỗ của người thôn tinh, tới gần chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Đoan Mộc Hồng lạnh lùng nói: “Đương nhiên ta biết, nhưng sát thủ của Hắc Huyết lâu vẫn đuổi không bỏ, hiện tại mấy người chúng ta đều bị trọng thương, nếu không đi nước cờ hiểm, sợ rằng sẽ không sống nổi.”
“Chuyện này.
.
.”
Thanh niên áo trắng lập tức nghẹn lời.
Bọn họ nhìn về phía mấy chiếc chiến thuyền sau lưng, cắn răng.
“Được, nghe sư tỷ.”
“Liều mạng.”
Trong mấy chiếc chiến thuyền theo sát đám người Đoan Mộc Hồng, một đám tu sĩ mặc trường bào màu đen, trên mặt đeo mặt nạ tụ tập ở một chỗ.
Bên trong, một tên sát thủ đeo mặt nạ bạc ngưng trọng nói, “Nghe đồn phía trước là nơi ở của người thôn tinh, còn đuổi theo sao? !”
Nghe thấy người thôn tinh, mọi người không khỏi trầm mặc.
“Đuổi.”
Một tên sát thủ đeo mặt nạ vàng cầm đầu giọng nói ra: “Nếu để mấy người kia còn sống trở về Hoàng Thiên Kiếm Tông, sợ rằng Hắc Huyết lâu ra sẽ có phiền toái không nhỏ, còn người thôn tinh gì đó, chỉ là lời đồn mà thôi, nếu thật sự có, ta còn muốn tận mắt chứng kiến đây.”
Đối với một số tu sĩ cường đại mà nói, hủy diệt tinh thần không phải việc khó, chỉ là, thủ đoạn của người thôn tinh này có chút quỷ dị, có thể thôn phệ tinh thần, cho nên mới khiến không ít tu sĩ cảm thấy kiêng kị.
Nhưng tên sát thủ đeo mặt nạ màu vàng tự nhận tu vi cao cường, không sợ gì.
Cho dù thật sự có người thôn tinh, hắn ta cũng tự tin có thể toàn thân trở ra.
Rất nhanh.
Mấy chiếc chiến thuyền dần tới gần phạm vi nơi ở của người thôn tinh.
Bọn họ cảm thấy một cỗ áp lực kinh khủng bao phủ phương tinh không này, khiến bọn họ không thể khống chế chiến thuyền được.
“Không tốt, chiến thuyền trở nên rất khó thao túng.”
“Giống như có một cỗ hấp lực.
.
.”
Đoan Mộc Hồng và đám sát thủ đeo mặt nạ màu vàng sát cảm thấy chấn kinh.
Giờ phút này, chiến thuyền của bọn họ dường như đã đến gần một vòng xoát dẫn lực, rất khó thao túng phương hướng, đang lao về phía trung tâm vòng xoáy.
“Mau nhìn, đó là cái gì!”
Bỗng nhiên.
Một người kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy phía xa, xuất hiện một chùm sáng màu vàng đất to lớn, mặt ngoài chùm sáng có cảnh tượng sơn hà phá nát, dung nham nhấp nhô, những cảnh tượng này, đang không ngừng sụp đổ về phía chùm sáng.
Thỉnh thoảng chùm sáng kia sẽ phình ra, hoặc co rụt lại.
Giống như thủy triều xuống.
Trong mơ hồ, bọn họ còn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn trong tinh không, đó là tiếng động từ trong chùm sáng phát ra.
“Ực ực.
.”
Có người không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ở trong đó, rốt cuộc là cái gì? !”
“Thế mà thật sự có người thôn tinh!”
“Thật đáng sợ, đối với một số tu sĩ cường đại, ví dụ như Đạo Chủ mà nói, hủy diệt tinh thần là chuyện