Thành Cổ Tước.
Một gian tửu lâu.
Sở Cuồng Nhân gọi tiểu nhị bưng đến một bầu rượu.
Bởi vì trước đó hắn đã đại chiến với thành vệ quân, không ít người đều biết đây là một người không dễ chọc, đều không dám tùy tiện trêu chọc hắn.
Tại Tiên giới, cho dù là kẻ ngoại lai, chỉ cần có thực lực, đi tới đâu cũng có người xem là người nhà mà phục vụ.
“Lão ăn mày, ngươi lại chạy đến đây trộm uống rượu, nhanh cút đi cho ta.” Cách đó không xa truyền đến một trận mắng chửi.
Chỉ thấy một lão giả bị ông chủ tửu lâu đánh ra, vò rượu trong tay phanh một tiếng trơi trên mặt đất, rượu bắn ra tung tóe.
Lão giả đỏ bừng cả khuôn mặt nằm rạp trên mặt đất, toàn thân đầy mùi rượu.
Phần lớn thực khách ở đây đều ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, giống như sợ bị bẩn, ghét bỏ nhổ nước miếng, lui lại mấy bước.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua, trong mắt lướt qua một tia dị sắc.
“Tiểu nhị, để vị lão giả kia vào đi, hắn uống gì rượu gì thì cho hắn uống, ta tính tiền.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Nghe thấy hắn nói, tiểu nhị có chút mộng.
Lão giả kia cũng có chút ngoài ý muốn.
Tiểu nhị có chút chần chờ, “Công tử, lão đầu tử này lôi thôi lếch thếch, tiến vào sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến những thực khách khác a.”
“Nơi này có một trăm triệu linh tủy, tửu lâu này, ta bao hết.”
Sở Cuồng Nhân ném ra một cái Càn Khôn giới nói, đối với đa số tu sĩ mà nói, con số này đã là một đời cũng không xài hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu nhị nhận Càn Khôn giới, hai mắt tỏa sáng.
Cách đó không xa, chưởng quỹ cười híp mắt đi tới, “Công tử muốn bao tửu lâu này, đương nhiên có thể, để ta đi an bài.”
“Một tên kẻ ngoại lai lại phách lối như vậy, ngươi muốn bao là bao sao? Xem chúng ta không tồn tại sao? !”
Một tên tu sĩ không nhịn được quát khẽ.
“Đúng đấy, ngoại lai, đừng quá phách lối.”
“Hôm nay ta sẽ ở đây không đi.”
Không ít tu sĩ phụ họa.
Oanh!
Lúc này, một cỗ sát ý kinh khủng như sóng to bao phủ, khuấy động khắp nơi, trong nháy mắt toàn bộ tửu lâu giống như rơi vào hầm băng.
Những người vẫn đang kêu gào giống như bị bóp cổ vịt, nhất thời không nói ra nửa câu.
“Ta đã nói ta bao hết tửu lâu này! Cút!”
Hắn quát lên một tiếng, sát ý khủng bố như ngưng tụ thành thực chất.
Tất cả mọi người không nhịn được rùng mình.
Đợi đến khi sát ý thu liễm, thực khách trong tửu lâu không dám lưu lại, một đám chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sát ý kia, là giết bao nhiêu người mới có a.
Quá kinh khủng.
Gia hỏa này, không phải giết hại một văn minh chứ? !
Mọi người âm thầm nghĩ.
So với mọi người hoảng sợ, lão giả trộm rượu lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là có chút ngoài ý muốn, Sở Cuồng Nhân lại đột nhiên mời ông ta uống rượu.
Ông ta đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân ngồi xuống, “Đa tạ tiểu hữu, chỉ là ta và tiểu hữu vốn không quen biết, vì sao ngươi lại mời ta uống rượu?”
“Có thể đối ẩm với một trong thất quan, không biết bao nhiêu người cầu cũng không được đâu, có cơ hội này, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua.”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Đây là tin tức hắn dùng Toàn Tri Chi Linh phân tích ra.
Thất quan, là một danh hiệu cực kỳ vang dội trong Thanh Lan Tiên giới, chỉ Tiên giả đứng trên đỉnh phong của bảy loại binh khí chi đạo!
Mà lão giả trước mắt này, chính là một trong thất quan, Kiếm Quan!
Kiếm Quan, Lý Tuyệt Tâm!
Nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói ra danh hào bản thân đã từng có, trong mắt Kiếm Quan bắn ra một đạo tinh quang, trên người bỗng nhiên có một cỗ kiếm áp kinh khủng nổi lên, tiểu hồ ly bên cạnh không khỏi hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Đợi đến khi tiểu nhị lấy rượu trở về, Kiếm Quan mới thu liễm khí tức, trên mặt lộ ra vẻ sa sút tinh thần, “Kiếm Quan cái gì, ta sớm đã bị phế, hiện tại chỉ là một lão đầu lưu luyến quán rượu mà thôi.”
Tiểu hồ ly âm thầm líu lưỡi.
Bị phế còn có khí tức kinh khủng như thế, vậy lúc chưa bị phế, thực lực của ông ta sẽ khủng bố đến mức nào, đây chính là tiên sao? !
Sở Cuồng Nhân không nói gì.
Hiển nhiên, hắn đã biết.
Trong phân tích của Toàn Tri Chi Linh, cũng bao gồm trạng thái thân thể của Kiếm Quan, mặc dù đối phương là tiên nhân, nhưng bị thương quá nặng, tiên nguyên trong cơ thể đều dùng để áp chế thương thế, căn bản không có cách nào vận dụng thực lực.
Nếu không, thương thế bạo phát, ông ta chắc chắn phải chết.
Trong tình huống này, nói bị phế cũng không sai.
“Tiểu hữu, ngươi là kiếm tu sao?”
Kiếm Quan đột nhiên hỏi.
Ông