Oanh, oanh, oanh.
.
.
Từng đợt năng lượng cường đại đánh vào cấm chế bên ngoài rừng quả.
Cả cấm chế vì thế mà chấn động.
Chỉ chốc lát.
Cấm chế phá nát.
Mọi người hô nhau xông vào, bao vây hai người Sở Cuồng Nhân, tiểu hồ ly, cả vườn quả đã sớm bị hai người lấy đi.
Nhìn rừng quả trống rỗng, sắc mặt mọi người có chút không dễ nhìn.
“Một người độc tài tất cả linh quả, kẻ ngoại lai, ngươi không cảm thấy ngươi quá đáng sao? !” Một tu sĩ lạnh giọng nói.
Ánh mắt những người còn lại cũng không tốt.
Một đám dân bản địa bọn họ còn không chưa lấy được bảo vật, đã bị kẻ ngoại lai như Sở Cuồng Nhân cầm đi, chuyện này khiến bọn họ không thể ngồi yên được.
“Bảo vật đặt trước mặt mà không cầm, đó mới là quá phận.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Ngươi, hừ, giao ra!”
Tu sĩ kia lạnh giọng nói, phóng về phía Sở Cuồng Nhân, trong tay phun trào Đế khí bàng bạc, lại là một vị Tiểu Đạo Chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngu xuẩn.”
Sở Cuồng Nhân đưa tay đánh ra một quyền.
Nương theo một tiếng nổ kinh thiên, tên Tiểu Đạo Chủ kia đã chết bất đắc kỳ tử!
Những người còn lại biến sắc.
“Thực lực thật mạnh.”
“Chiến lực ít nhất là Đại Đạo Chủ đỉnh phong, thậm chí không chỉ như vậy!”
“Khủng bố!”
Mọi người lập tức có mấy phần kiêng kị Sở Cuồng Nhân.
“Kẻ ngoại lai, giao linh quả trên người ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.” Người thanh niên mặc áo giáp màu vàng nói.
Nam tử này là thiếu thành chủ phủ thành chủ thành Cổ Tước.
Cũng là một vị tiên chủng.
Hắn ta vừa lên tiếng, Bạch Dạ Nguyệt cũng đứng dậy, nhưng hiện tại hắn đứng về phía Sở Cuồng Nhân, “Bảo vật nha, đương nhiên là người tài mới có, những vật này, người nào lấy được thì thuộc về người đó.”
“Bạch Dạ Nguyệt, ngươi nghĩ các ngươi có thể độc chiếm sao?”
“So với chuyện ở đây cướp đoạt mấy khỏa linh quả, không bằng đến nơi khác tìm kiếm cơ duyên còn hơn, đừng quên, thần tử của Thần Hỏa Minh Giáo cũng tiến vào, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng.”
Bạch Dạ Nguyệt từ tốn nói.
Nghe thấy hắn ta nói vậy, mọi người lập tức cau mày.
Đúng vậy.
Hỏa Thần Khiếu vào trước bọn họ, nhưng lại bỏ qua rừng quả, xem ra đã đi tìm cơ duyên khác.
Ít nhất là cơ duyên càng quan trọng hơn rừng quả này.
Tên Hỏa Thần Khiếu này, là có chuẩn bị mà đến.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người có chút vội vàng.
“Hừ, đi, đến nơi khác nhìn xem.”
“Động thiên lớn như vậy, mấy khỏa linh quả mà thôi, không cần cũng được.”
Mọi người rời đi.
Bạch Dạ Nguyệt cười nói với Sở Cuồng Nhân: “Đạo hữu, chúng ta tiếp tục đi thôi, phía trước nhất định còn có càng nhiều cơ duyên hơn.”
“Vậy đi thôi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Thiên Hỏa Động Thiên rất lớn, cơ duyên cũng không ít, phần lớn chỗ có cơ duyên đều thiết lập cấm chế trận pháp, khó có thể tiến vào.
Nhưng Sở Cuồng Nhân có tiểu hồ ly, những cấm chế trận pháp này giống như không có tác dụng với hắn, khiến hắn lấy được không ít đồ tốt.
Mấy người Bạch Dạ Nguyệt ở bên cạnh hắn nhìn mà vô cùng hỏa nhiệt.
“Sở đạo hữu, ngươi đã cầm nhiều đồ tốt như vậy, phân cho chúng ta mấy món, được không?” Một tên tiên chủng của Bạch gia nói.
“Ta lấy, vì sao phải đưa cho các ngươi?”
“Sở đạo hữu, nói thế nào mấy ngày nay chúng ta vẫn ở bên cạnh ngươi, ngươi không thể không cho chúng ta một chút ngon ngọt chứ.”
Một tên tiên chủng Bạch gia bất mãn nói.
Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân quả thực cảm thấy buồn cười, “Xin hỏi, là ta bảo các ngươi đi theo ta sao? Các ngươi không tự mình đi tìm cơ duyên bảo vật được à? Ta cũng không phải cha ngươi, lấy được bảo vật vì sao phải đưa cho ngươi?”
Vì sao mấy tên tiên chủng của Bạch gia muốn đi theo hắn, Sở Cuồng Nhân quá rõ ràng, không phải muốn giám thị mình, sợ mình chạy sao?
“Ngươi, ngươi.
.
.”
Sắc mặt tên tiên chủng Bạch gia kia lúc xanh lúc đỏ.
Muốn phản bác, nhưng lại không nói ra nửa câu.
“Được rồi.”
Lúc này, Bạch Dạ Nguyệt ngăn tên tiên chủng Bạch gia kia lại, nói: “Bảo vật đoạt được trong động thiên, sau khi trở về sẽ phân phối, hiện tại chúng ta ở trong động thiên, cùng chung mối thù, không cho phép nội chiến.”
“Chúng ta đã hiểu.”
Đám tiên chủng gật đầu.
“Đi thôi, chúng ta đi phía trước thăm dò đường.”
Bạch Dạ Nguyệt nói, quay người mang theo tiên chủng của Bạch gia rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, trong mắt hắn ta lập tức hiện lên vẻ oán độc.
“Sở Cuồng Nhân!”
“Để ngươi phách lối mấy ngày nữa, sau khi ra khỏi động thiên, trở về Bạch phủ, sẽ bắt ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ! !”
Trong lòng Bạch Dạ Nguyệt âm thầm nghĩ.
“Đại lão, vừa rồi ngươi phản bác quá tuyệt vời.”
Tiểu hồ ly nhìn Sở Cuồng Nhân, trên mặt tràn đầy sùng bái.
“Bạch Dạ Nguyệt, Bạch gia, a, ta ngược lại muốn nhìn các ngươi có thể chịu tới khi nào.” Sở Cuồng Nhân sờ cằm