“Chỉ cần tốc độ của ta nhanh, có thể nhân lúc tên quái vật kia không kịp phản, bắt tiểu hồ ly mang đi! !”
Ôm suy nghĩ này, thiếu thành chủ thành Cổ Tước hành động.
Chỉ thấy bóng người hắn ta lóe lên, bay về phía tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cũng đã nhận ra cái gì, nhưng lúc nàng muốn có hành động đã không kịp nữa, thiếu thành chủ thành Cổ Tước đã đi tới trước mặt nàng, hai tay vươn ra, Đế khí dồi dào ép nàng khó có thể động đậy.
Tiểu hồ ly trơ mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của thiếu thành chủ thành Cổ Tước đang đến gần mình, trong mắt dần lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Sắp đắc thủ!”
Trong mắt thiếu thành chủ thành Cổ Tước lướt qua vui mừng.
Nhưng ngay lúc này.
Trên người tiểu hồ ly đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang.
Kiếm quang bá đạo và sắc bén!
Uy lực của nó vô cùng mạnh, trong nháy mắt xé rách đế khí của thiếu thành chủ thành Cổ Tước, đánh hắn ta thổ huyết bay ngược ra ngoài.
“Làm sao có thể, kiếm khí này.
.
.”
“Không tốt, mau trốn!”
Thiếu thành chủ thành Cổ Tước biến sắc, không ngờ chuyện sẽ thành ra như thế, ngay sau đó quay người bỏ chạy về phía xa.
“Ngươi cho rằng, ngươi đi được sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy một bàn tay lớn màu tím do Đế khí và đạo văn xen lẫn hình thành bỗng nhiên xuất hiện, giữ chặt thiếu thành chủ thành Cổ Tước đang muốn chạy trốn ở giữa không trung, một vị tiên chủng cự bá, lại không hề có sức phản kháng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đáng giận, đáng giận.
.
.”
“Mau buông ta ra, nếu ngươi dám làm gì ta, phủ thành chủ tuyệt đối sẽ không buông tha Bạch gia! !”
Thiếu thành chủ thành Cổ Tước lớn tiếng nói, muốn uy hiếp Sở Cuồng Nhân.
Hắn ta cảm thấy, Sở Cuồng Nhân đến đây thay Bạch gia, mà Bạch gia là thế lực trong thành Cổ Tước, tất nhiên sẽ kiêng kỵ phủ thành chủ.
Mấy người Bạch Dạ Nguyệt cũng không khỏi biến sắc.
“Sở đạo hữu, này người không thể giết!”
“Đúng vậy, người này là thành chủ chi tử, nếu giết hắn ở đây, sau khi trở về sẽ không dễ bàn giao với phủ thành chủ a.”
Mấy người Bạch Dạ Nguyệt muốn khuyên mấy câu.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, trên mặt nở nụ cười, “Thật sao?”
“Đã như này.
.
.”
Nghe Sở Cuồng Nhân nói vậy, sắc mặt thiếu thành chủ thành Cổ Tước vui vẻ, nói: “Đã như vậy còn không nhanh thả ta xuống!”
Ầm! !
Đế khí cuồng bạo bao phủ ra!
Thiếu thành chủ thành Cổ Tước bị bóp thành một đoàn sương máu nổ tung!
“Đã như này, ta chỉ có thể giết ngươi!”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Có lầm hay không?
Dùng Bạch gia để uy hiếp hắn?
Phủ thành chủ và Bạch gia đánh lên, mắc mớ gì tới hắn?
Thậm chí hắn còn cảm thấy vui mừng đó.
Lại nói, thiếu thành chủ thành Cổ Tước đánh chủ ý lên người bên cạnh hắn, hành động của hắn ta, đã định trước chỉ có một con đường chết!
“Sở Cuồng Nhân, ngươi điên rồi sao? !”
Bạch Dạ Nguyệt rống giận nói.
Giết thiếu thành chủ thành Cổ Tước, chuyện này, phủ thành chủ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ còn chưa làm tốt chuẩn bị khai chiến với phủ thành chủ đâu.
“Chú ý thái độ nói chuyện của ngươi.”
Sở Cuồng Nhân liếc xéo Bạch Dạ Nguyệt.
Thái độ khinh miệt lập tức khiến Bạch Dạ Nguyệt càng tức giận hơn.
“Ngươi khốn khiếp!” Một tên tiên chủng của Bạch gia không nhẫn nhịn bằng Bạch Dạ Nguyệt được, chỉ vào mũi Sở Cuồng Nhân phẫn nộ mắng to.
Nhưng tên tiên chủng Bạch gia này còn chưa nói thêm được câu nào, cánh tay đột nhiên bị một cỗ lực lượng kinh khủng bao phủ, trong nháy mắt vỡ nát!
“A a a, tay của ta.
.
.”
Tiên chủng Bạch gia quỳ trên mặt đất, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, thống khổ.
“Ta không thích có người chỉ vào ta.”
Sở Cuồng Nhân lạnh lùng nhìn mấy người Bạch Dạ Nguyệt, “Nói dễ nghe một chút, các ngươi và ta chỉ có quan hệ hợp tác, nói khó nghe một chút chính là đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cho nên, đừng nghĩ ta sẽ suy nghĩ quá nhiều cho Bạch gia.”
“Ngươi.
.
.”
Bạch Dạ Nguyệt tức giận đến xanh mặt.
Nhưng hắn ta nhìn thoáng qua tên tiên chủng Bạch gia còn đang kêu thảm trên mặt đật, lập tức không còn tính khí gì, chỉ có thể nhịn hỏa khí xuống.
Cái tên điên này.
.
.
Thật sự không thể chọc!
Người này làm việc, hoàn toàn do ý thích của mình.
Quả thực chính là.
.
.
Không kiêng nể gì cả!
“Bạch gia, các ngươi dám giết thiếu thành chủ, sau khi trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo thành chủ, để Bạch gia nợ máu trả bằng máu!”
Một vị tướng lĩnh của phủ thành chủ lạnh giọng nói.
Trong mắt Bạch Dạ Nguyệt lóe lên hàn ý, nói với Sở Cuồng Nhân: “Đã làm, vậy thì làm tuyệt một chút, để những này người.
.
.”
“Ấy, nghe lời này của người này, giống như ta là một tên ma đầu sát nhân gì đó, con người ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, bọn họ lại không đắc tội ta, ta giết bọn họ làm gì?”
Sở Cuồng Nhân ngắt lời Bạch Dạ Nguyệt, khẽ