Tất cả sản nghiệp, nội tình của Bạch gia, toàn bộ dâng hiến cho phủ thành chủ?
Móa nó!
Lão tổ Bạch gia thật sự đã bị buộc đến tuyệt cảnh a!
Ngay cả điều kiện như vậy mà cũng có thể nói ra.
Mọi người âm thầm tấm tắc.
Cổ Tước thành chủ nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, mặc dù diệt Bạch gia cũng có thể thu được sản nghiệp, nội tình của Bạch gia.
Nhưng muốn quản lý, lại rất khó khăn.
Hiện tại, chỉ sản nghiệp của phủ thành chủ đã đủ khiến hắn ta bận rộn rồi.
Nhưng nếu có thể chưởng khống những sản nghiệp này, triệt để thu phục Bạch gia, thì còn giá trị hơn chuyện diệt Bạch gia nhiều.
Không thể không nói, Cổ Tước thành chủ đã động tâm.
Hơn nữa, chiến lực Sở Cuồng Nhân biểu hiện ra rất mạnh, sau khi đối phương diệt Bạch gia, mình thật sự có thể lưu lại đối phương sao?
Nơi xa.
Trong tửu lâu nào đó.
Tất cả tu sĩ đều chú ý tới động tĩnh của Bạch gia, khiếp sợ không gì sánh nổi, một đám đều đi ra ngoài quan sát.
Chỉ có một lão đầu ôm một vò rượu uống, chính là Kiếm Quan ngày trước, ông ta ợ một cái, nói: “Bạch gia, đã chọc phải một nhân vật ghê gớm.”
“Còn Cổ Tước thành chủ, a, hi vọng ngươi sẽ lựa chọn chính xác, nếu không, chờ đợi ngươi, chính là ác mộng.”
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, nếu Bạch gia có tâm, như vậy, ta đáp ứng với ngươi, giải quyết kẻ ngoại lai này trước lại nói!”
Lúc này Cổ Tước thành chủ đã quyết định.
Hắn ta nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt bắn ra sát ý lạnh lẽo.
Trong tay hắn ta xuất hiện một cây trường thương màu vàng óng, trên thương có đạo văn xen lẫn, lộ ra một cỗ khí tức vô cùng bá đạo.
Hư tiên chi lực, cũng theo đó bạo phát!
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, diệt sát kẻ ngoại lai! !”
Cổ Tước thành chủ quát lạnh một tiếng.
“Giết, giết! !”
Tiếng hô “Giết” rung trời, mấy trăm ngàn binh lính bao vây Sở Cuồng Nhân.
“Cũng tốt.”
Nhìn mấy trăm ngàn tướng sĩ bao vây xung quanh, Sở Cuồng Nhân không sợ ngược lại còn cười, “Cùng giải quyết, bớt phiền phức sau này.”
Kiếm trong tay hắn vung ra, một kiếm ngang nhiên chém ra, kiếm khí dồi dào giống như dòng nước lũ đổ xuống, xông vào quân trận.
Nhất thời, hàng vạn binh sĩ hóa thành sương máu nổ tung!
Ngay sau đó, hắn lại lấy Tử Tiên cung ra.
Kéo dây cung, Đế khí lưu chuyển, một trận ba động tiên pháp mạnh mẽ bạo phát, một mũi tên bắn ra, hóa thành hư ảnh của Thần Thú Chu Tước.
Chu Tước xoay quanh, ngàn vạn hỏa vũ như mưa to đổ xuống.
Ngàn vạn hỏa vũ chính là ngàn vạn mũi tên!
Lại có mảng lớn binh lính vẫn lạc!
Không chỉ như thế, lửa trên mũi tên là do Hoàng Hỏa ngưng tụ thành, Hoàng Hỏa đi qua, thiêu đốt hư không, trong nháy mắt thiêu đốt bốn phía thành một biển lửa, tu vi không cao chạm đến Hoàng Hỏa, sẽ hóa thành tro tàn tại chỗ!
Trong chớp mắt, mấy trăm ngàn binh lính thương vong thảm trọng!
Thậm chí Cổ Tước thành chủ và mấy tên tướng lĩnh cao tầng còn chưa kịp phản ứng, nhìn thấy cảnh này, muốn rách cả mí mắt! !
Đây là đội quân tinh nhuệ của phủ thành chủ, bồi dưỡng được đội quân này, bọn họ đã tốn rất nhiều tư nguyên.
Nhưng bây giờ, lại bị Sở Cuồng Nhân trắng trợn giết hại!
Trong lòng bọn họ đều đang chảy máu.
Tu sĩ bốn phía nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
“Quá kinh khủng, kẻ ngoại lai này quá kinh khủng, hắn lại nắm trong tay tiên pháp công phạt với quy mô lớn như vậy!”
“Không chỉ như thế, đó là.
.
.
Hoàng Hỏa, hỏa diễm vốn thích hợp sát thương với quy mô lớn, đừng nói đến Hỏa Trung Chí Tôn Hoàng Hỏa, cộng thêm tiên pháp tiễn đạo, chậc chậc, thật sự khiến người ta bất ngờ a.”
“Đoán chừng thành chủ đã tức đến mộng rồi.”
Thấy Sở Cuồng Nhân trắng trợn giết hại, Cổ Tước thành chủ lập tức không ngồi yên được, tay cầm trường thương phóng về phía Sở Cuồng Nhân.
Không chỉ như thế, đám tướng lĩnh cao tầng của phủ thành chủ cũng động.
Đương nhiên lão tổ Bạch gia cũng không nhàn rỗi.
Ông ta bị Sở Cuồng Nhân bức đến tình trạng này, trong những người ở đây, có thể nói ông ta là người hận Sở Cuồng Nhân nhận.
Thậm chí còn hận Sở Cuồng Nhân hơn cả Cổ Tước thành chủ có mối thù giết con.
Đạo Chủ của Bạch gia, Đạo Chủ của phủ thành chủ, cộng thêm lão tổ Bạch gia và thành chủ chính là hai vị hư tiên, những lực lượng này cùng công kích về phía Sở Cuồng Nhân, khí thế của nó, ùn ùn kéo đến, rung chuyển gầm trời.
Sau lưng Sở Cuồng Nhân, tiểu hồ ly bị dọa đến run lẩy bẩy.
“Yên tâm, có ta ở đây.”
Giọng nói của Sở Cuồng Nhân vang lên bên tai nàng.
Thần kỳ là, sợ hãi trong lòng nàng đã tán đi không ít.
Các loại công kích gào thét mà tới, uy thế mạnh mẽ tuyệt luân, đối mặt với tình cảnh này, Sở Cuồng Nhân lại chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Trong chốc lát, dường như tiểu hồ ly đã cảm thấy âm thanh công kích ồn ào và tiếng hét thảm ở bốn phía đã hoàn toàn biến mất.
Trong nháy mắt, thiên địa