“Thả dây dài, câu cá lớn.”
Kiếm Quan nhìn Sở Cuồng Nhân liếc một cái, lắc đầu.
Ông ta không tiếp tục để ý nữa.
Sau đó, niệm lực của Sở Cuồng Nhân khẽ động, cầm tượng phật huyết sắc đến, cảm giác khí tức oán khí bên trên, khóe miệng hơi cong lên.
“Đúng là một kiện Tiên Khí không tệ, nhưng, đây không phải là một kiện Tiên Khí hoàn chỉnh.” Sở Cuồng Nhân dùng Tiểu Ái phân tích một chút.
“Ừm, ta cũng từng nghe nói qua, ngày trước Tà Phật tông có một kiện Tiên khí trấn tông, tên là Oán Phật Ba Đầu Sáu Tay, nhưng trong chiến dịch vây quét Tà Phật tông, Oán Phật này bị đánh nát, chia thành ba phần, cái Oán Phật này, chính là một trong số đó.” Kiếm Quan nói.
Ông ta sống rất lâu, cũng biết không ít chuyện.
“Vậy hai phần còn lại, để Tuệ Pháp giúp chúng ta tìm là được.” Sở Cuồng Nhân thu Oán Phật, cười nhạt nói.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn những người còn lại.
“Đa tạ Sở đạo hữu trợ giúp.”
Người của Long Ngâm Kiếm Phái xông tới, chắp tay nói cảm ơn.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, đạm mạc nói: “Là vì người này chọc tới ta, cứu các ngươi chỉ là thuận tay mà thôi, không cần khách khí.”
“Đúng rồi, không biết Thiên Liên kiếm ý của Sở đạo hữu là học được ở đâu?” Một vị tiên chủng cầm đầu kiếm phái dò hỏi.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua Kiếm Quan.
“Công tử sử dụng Thiên Liên kiếm ý, là ta cho.”
Kiếm Quan từ tốn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập tức, trong tay ông ta bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm màu xanh hình liên hoa, phía trên có đạo văn xen lẫn, tiên huy tươi chói, tràn ngập gợn sóng mạnh mẽ.
Nhìn thấy thanh kiếm kia, đồng tử đám người trong kiếm phái đột nhiên co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Kiếm Quan, “Thanh Liên tiên kiếm, ngươi, ngươi là.
.
.”
“Biết thì tốt rồi, không cần trắng trợn truyền ra.”
Kiếm Quan từ tốn nói.
“Vâng.”
Mấy tên tu sĩ của Long Ngâm Kiếm Phái gật đâu, nhưng trong lòng vẫn chấn động không gì sánh nổi, người trước mắt này, chính là nhân vật trong truyền thuyết a!
Nhưng nhân vật như vậy, bây giờ lại đi bên cạnh Sở Cuồng Nhân.
Giống như còn là một tên.
.
.
Tùy tùng? !
Trời ạ!
Quả thật bọn họ không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung rung động trong lòng mình.
Sở Cuồng Nhân cũng không để ý đến người của Long Ngâm Kiếm Phái, hắn nhìn một bóng người cách đó không xa, sau đó biến mất tại chỗ.
Hỏa Thần Khiếu vốn đang định thần không biết quỷ không hay rời đi, nhưng bỗng nhiên, trước mặt hắn ta lại xuất hiện một bóng người.
Là Sở Cuồng Nhân.
“Thế nào, ngươi muốn đi đâu?”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi muốn thế nào?”
“Thần Hỏa Minh Giáo nhiều lần mạo phạm ta, ngươi nói, ta có thể thế nào? !” Sở Cuồng Nhân đưa tay đánh ra một chửng về phía đối phương.
Oanh! !
Hoàng Hỏa khủng bố lập tức gào thét mà ra.
Sắc mặt Hỏa Thần Khiếu đại biến, thôi động thần hỏa trên người.
“Thực Cốt Độc Hỏa!”
Ngọn lửa màu đen và Hoàng Hỏa va chạm với nhau, nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo, ngọn lửa màu đen đã bị Hoàng Hỏa cắn nuốt hết.
Hỏa Thần Khiếu cơ hồ không có bất kỳ sức đánh trả nào, bị Hoàng Hỏa đốt thành tro bụi, chỉ còn lại một đoàn hỏa chủng màu đen.
Đó là hỏa chủng của Thực Cốt Độc Hỏa.
“A, xem ra lúc trước ta đã không uổng cổng thả ngươi, lại mang đến cho ta một loại thần hỏa, đúng lúc có thể làm đồ ăn cho Hoàng Hỏa.” Sở Cuồng Nhân khẽ cười nói, dùng Hoàng Hỏa bao khỏa Thực Cốt Độc Hỏa, sau đó hút nhập vào cơ thể.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua Quỷ Khốc Lĩnh, trầm ngâm một hồi.
Sau đó, ánh mắt của hắn ngưng tụ, quát lạnh nói: “Tất cả mọi người, cho các ngươi một canh giờ, rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh cho ta! !”
Lời nói rơi xuống, trong nháy mắt uy áp dồi dào khuếch tán ra.
Tất cả mọi người biến sắc.
“Có ý gì? Người này dự định độc chiếm bảo vật trong Quỷ Khốc Lĩnh?”
“Như vậy cũng quá bá đạo đi.”
“Cho du hắn đánh bại Tuệ Pháp, đã cứu chúng ta, nhưng làm như vậy cũng quá mức rồi, hắn chỉ là một kẻ ngoại lai mà thôi.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ, có chút bất mãn.
“Không rời đi, thì chết!”
Giọng nói băng lãnh của Sở Cuồng Nhân lại lần nữa vang lên.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, lập tức bất đắc dĩ rời đi.
Hiện tại bọn họ căn bản không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân, nếu đối phương muốn giết bọn họ, không cần tốn nhiều sức.
“Tiền bối, vậy chúng ta rời đi trước.”
Người của Long Ngâm Kiếm Phái nói với Kiếm Quan.
“Ừm.”
Tuyết Cầm Tâm đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, chần chờ một chút, sau đó lấy ra một cái ngọc bội, “Đây là tín vật của Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang của ta, ngươi đã cứu ta hai lần, nếu sau này rảnh rỗi, đến Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”
Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang, một trong những