“Đúng!”
Một chữ, nương theo sát phạt kiếm ý ngút trời bao phủ ra.
Từng đoá Thanh Liên lấy Kiếm Quan làm trung tâm, không ngừng nở rộ, trong nháy mắt, phạm vi ngàn dặm đã hóa thành một mảnh biển hoa!
Tình cảnh này, khiến ba vị đại tiên biến sắc.
“Đây chính là thực lực của một trong Thất Quan, Kiếm Quan sao?”
“Chuyện này không có khả năng, ta nghe nói Kiếm Quan đã sớm bị Đao Quan phế đi, sao hắn có thể nắm giữ thực lực cường đại như vậy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ba vị tiên nhân đưa mắt nhìn nhau, tràn đầy không hiểu.
Trong đó, trong mắt tiên nhân của Thần Hỏa Minh Giáo Tiên lướt qua dị sắc, sau đó trong lòng bàn tay có hỏa diễm thiêu đốt, “Để ta lên thử hắn trước!”
Tiên nguyên phun trào, một chưởng oanh ra.
Chưởng ấn hỏa diễm bá đạo đến cùng cực hoành không đánh ra.
Kiếm Quan đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tiên kiếm chưa ra, kiếm khí tự phát, ngưng tụ trên đầu ngón tay, tiện tay vạch một cái trong hư không, một đạo kiếm khí quấy biển hoa chém ra.
Kiếm khí phá vỡ chưởng ấn hỏa diễm, chém về phía vị tiên nhân kia.
Chỉ một chiêu, tiên nhân của Thần Hỏa Minh Giáo đã không nhịn được đồng tử co rụt lại, trên mặt lộ ra hoảng sợ trước nay chưa có.
Hắn ta rống giận thôi động toàn lực muốn ngăn cản một chiêu này.
Nhưng không có tác dụng.
Xoẹt một tiếng, cánh tay của tiên nhân Thần Hỏa Minh Giáo cứ thế bị chém xuống, tiên huyết bắn ra tung tóe, vẩy xuống khắp nơi.
Khắp nơi bị huyết dịch nóng hổi kia đốt thành biển lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một kiếm trảm cánh tay ta, thực lực của hắn thật sự đã khôi phục!”
“Kiếm Quan là Phổ Tiên cửu phẩm, chúng ta chỉ là tam phẩm trở xuống, không phải đối thủ của hắn, mau lui! !” Tiên nhân của Thánh thành lạnh giọng nói ra.
…
Trong di tích đạo thống cổ đại.
Đám người Võ Vô Tích, Tuệ Pháp cảm giác được khí tức tiên nhân nhanh chóng thối lui, không khỏi rung động, nhìn Sở Cuồng Nhân, có chút khó tin.
“Tiên nhân lui? !”
“Sau lưng Sở Cuồng Nhân, có bối cảnh lớn! !”
“Không phải hắn chỉ là một kẻ ngoại lai sao? Vì sao lại có lực lượng lớn như vậy, khiến mấy vị tiên nhân phải rút lui? !”
“Trời ạ, bối cảnh của người này không tầm thường a!”
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Mà Tuệ Pháp và Võ Vô Tích đã lâm vào trong tuyệt vọng.
Tiên nhân đều lui.
.
.
Còn ai có thể cứu bọn họ đây? !
Kiếm khí xuyên tới xuyên lui trong hư không, chỉ thấy Oán Phật pháp tướng nổ tung thành mảnh nhỏ, hai cái tượng phật Oán Phật cũng theo đó rơi xuống đất.
Tuệ Pháp bị kiếm khí giảo sát thành một đoàn sương máu.
Võ Vô Tích cũng khó thoát một kiếp.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi không thể giết ta, ta là phượng tử của Ngô Đồng Sơn, Ngô Đồng Sơn là nơi ở của Thần Thú, nội tình không phải ngươi có thể tưởng tượng, nếu ngươi dám giết ta, sẽ kết thù lớn với Ngô Đồng Sơn.
.
.
”
Phượng Thượng Vân vội vàng nói.
“Ta có thể giết tiên chủng của Thần Hỏa Minh Giáo, tiên chủng của Thánh thành, ngay cả tiên chủng của Kim Sơn tự, ta cũng có thể giết.
”
“Ngươi cho rằng, ta sẽ cố kỵ một cái Ngô Đồng Sơn sao?”
Vẻ mặt Sở Cuồng Nhân lạnh lùng.
Kiếm quang Tử Liên xuyên thẳng qua hư không, Phượng Thượng Vân vẫn lạc tại chỗ.
“Như vậy, Hoàng Hỏa của ngươi còn có thể cứu ngươi sao?”
Sở Cuồng Nhân cười lạnh nói.
Mọi người xung quanh nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Bốn đại tiên chủng Vương giả liên thủ, lại như một đám ô hợp, bị Sở Cuồng Nhân đánh giết toàn bộ, chiến lực này đã siêu việt bọn họ tưởng tượng.
“Nếu dựa theo phân chia tam tai cửu kiếp trên đường thành tiên, đoán chừng Sở Cuồng Nhân đã trải qua bảy kiếp, thậm chí là tám kiếp rồi.
”
“Nhưng trên người hắn, vì sao không có dấu vết của lôi kiếp tẩy lễ?”
“Trăm mối không có cách giải a.
”
Người quan chiến đều đang nghị luận, sau trận chiến này, cái tên Sở Cuồng Nhân đã triệt để truyền khắp Thanh Lan Tiên giới.
Một người trảm tứ Vương!
Chưa có một vị tiên chủng nào có chiến tích như vậy.
Đừng nói đến chuyện đây chỉ là tiên chủng ngoại lai.
Sở Cuồng Nhân thu liễm bản nguyên chi lực vào cơ thể, cất kĩ hai cái tượng phật Oán Phật rơi trên mặt đất và một số thứ vào Càn Khôn Giới.
Sau đó, hắn trở lại bên cạnh mấy người Lam Vũ.
Bên cạnh Thanh Phong, Hoàng Ánh Hồng nhìn hắn, trong mắt mang theo đề phòng, dù sao, hắn vừa chém giết một vị phượng tử.
Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý.
Nếu đối phương dám ra tay, hắn cũng không để ý giết thêm người nữa.
Dù sao, cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Sau đó không lâu.
Kiếm Quan cũng quay về.
“Giải quyết?”
Sở Cuồng Nhân thuận miệng hỏi một câu.
“Lui.
” Kiếm Quan khẽ vuốt cằm.
“Lui? Được rồi, thương thế của ngươi vừa tốt, có thể đánh lui bọn họ đã không dễ, cũng không trông cậy ngươi có thể mang mấy cổ thi thể Tiên nhân trở về.
”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Nghe nói như thế, khóe miệng Kiếm Quan co giật hai lần.
Thi thể tiên nhân?
Tiên nhân dễ giết như vậy sao?
“Lần sau ta sẽ cố gắng hơn.
” Kiếm Quan