“Các hạ chính là bằng hữu của sư muội ta, tại hạ là Tần Phong, trước khi sư tôn nhà ta chưa xuất quan, tất cả việc trong trang đều do ta làm chủ.
”
Tần Phong cười nhạt một tiếng, hắn ta nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, sau đó tiếp tục nói: “Không biết các hạ và sư muội ta quen biết thề nào?”
Người này, có địch ý đối với mình.
Sở Cuồng Nhân phát giác Tần Phong dị dạng, khóe miệng hơi cong lên.
Hắn vẫn không nói gì, bên cạnh Tuyết Cầm Tâm đã không nhịn được nói trước: “Sư huynh, chuyện ta và Sở đạo hữu quen biết, không cần nói cho ngươi biết đi, đây là chuyện giữa ta và Sở đạo hữu.
”
Nếu nói cho Tần Phong biết chuyện mình gặp nạn, chẳng phải cũng giống như nói cho mẫu thân mình biết sao.
Đến lúc đó, mình khó tránh một trận giáo huấn.
“Sư muội, kinh nghiệm sống của ngươi chưa nhiều, nhân tâm hiểm ác, không thể không đề phòng a, sư huynh làm vậy cũng vì tốt cho ngươi thôi.
” Tần Phong nói.
Lời này của hắn ta, chỉ thiếu điều không nói thẳng Sở Cuồng Nhân là người xấu.
Tuyết Cầm Tâm khó thở, “Sư huynh, ngươi có ý gì, ta không phải tiểu hài tử, không cần ngươi quan tâm mù quáng.
”
“Cầm Tâm cô nương, ngươi vẫn nên nghe theo sư huynh ngươi đi, nhân tâm hiểm ác, hơn nữa người này giấu đầu lộ đuôi, ngay cả khuôn mặt thật cũng không nguyện ý hiện ra, nhất định có mờ ám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
” Nguyên Hư cũng cười lạnh một tiếng.
Sau đó, bóng hắn ta người lóe lên, muốn đánh nát linh quang trên mặt Sở Cuồng Nhân.
“Làm càn!”
Nguyên Hư còn chưa tới gần, Lam Vũ sau lưng Sở Cuồng Nhân đã xuất thủ trước, trực tiếp đánh ra một quyền.
Bây giờ Lam Vũ đạt được truyền thừa của cường giả chí cường tộc Vũ Nhân, tu vi cao cường đã đạt đến Thiên Đạo Chủ, cộng thêm Quang Minh Chiến Tiên Thể, so với tiên chủng Vương giả cũng không yếu hơn.
Mà Nguyên Hư, chỉ là tiên chủng cự bá mà thôi.
Quyền chỉ đánh ra, hư không chấn động, Nguyên Hư trực tiếp lùi lại mấy chục trượng, kình khí cũng tách ra linh quang trên mặt Lam Vũ, một gương mặt thanh lãnh, tuyệt đẹp lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn thấy vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trên mặt Tuyết Cầm Tâm cũng hiện ra một vệt kinh diễm, trong lòng lập tức có chút ghen ghét.
Thì ra bên cạnh Sở đạo hữu đã có tuyệt sắc như vậy làm bạn.
Mà bị Nguyên Hư bị một quyền đánh bay lại kinh nghi bất định nhìn Lam Vũ, mặc dù kinh diễm mỹ mạo của đối phương, nhưng lại càng khiếp sợ thực lực của đối phương hơn.
Phải biết, hắn ta là tiên chủng cự bá, hơn nữa trong tiên chủng cự bá, uyệt đối là đứng đầu, nói là một trong mấy người gần với tiên chủng Vương giả nhất cũng không sai.
Nhưng như vậy, vẫn bị một quyền của Lam Vũ đánh lui.
Tiên chủng cự bá?
Chẳng lẽ, còn là tiên chủng Vương giả? !
Nghĩ đến thực lực của đối phương không đơn giản, Nguyên Hư cũng không dám mạo phạm, đứng tại chỗ, không ra tay nữa.
Tần Phong cũng ngạc nhiên không thôi, trịnh trọng quan sát Sở Cuồng Nhân trước mặt, “Còn không biết tục danh của các hạ?”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, “Đây là các ngươi muốn hỏi tục danh trước khi động thủ sao?”
Trong lời nói của hắn ẩn chứa ý cười nhạo rất rõ ràng.
Lúc nói chuyện, hắn cũng tán linh quang trên mặt đi, một khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân xuất hiện, khiến mọi người ở đây trở nên thất thần.
Hắn nhìn về phía Tuyết Cầm Tâm nói: “Tuyết cô nương, ở bên ngoài ta có mấy phần hư danh, cho nên vẫn luôn dùng linh quang che mặt, vừa rồi gặp ngươi quên chưa giải trừ linh quang, đúng là ta không phải, xin lỗi.
”
Tuyết Cầm Tâm vội vàng lắc đầu, “Không sao.
”
Trong đám người.
Một tên tiên chủng gắt gao nhìn Sở Cuồng Nhân, đồng tử dần trở nên run rẩy, nói : “Hắn, hắn là Sở Cuồng Nhân! !”
Có người nhận ra Sở Cuồng Nhân.
Trong nháy mắt, mọi người vô cùng xôn xao.
Phải biết, bây giờ trong Tiên giới, danh tiếng của Sở Cuồng Nhân như mặt trời giữa trưa, không người có thể so sánh.
Đối với phần lớn tu sĩ, thậm chí là tiên chủng mà nói, nhân vật như Sở Cuồng Nhân giống như thần linh cao không thể chạm.
Nhưng bây giờ, vị thần này lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Sở Cuồng Nhân, lại, lại là ngươi! !”
Nguyên Hư cũng khiếp sợ không gì sánh nổi, lúc trước hắn ta cực lực hạ thấp Sở Cuồng Nhân, nhưng người có tên, cây có bóng, danh khí của Sở Cuồng Nhân rất cao, đủ chứng minh thực lực của hắn ta không tầm thường.
Vừa rồi, hắn ta lại muốn động thủ với nhân vật như vậy?
Trời ạ.
Vừa rồi hắn ta chán sống rồi sao? !
“Chính là tại hạ, các hạ có gì hoài nghi sao?”
Sở Cuồng Nhân giương mắt nhìn thoáng qua Nguyên Hư, chỉ một cái nhìn đã khiến đối phương có cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy!
Khủng bố! ! !
Thân hình Nguyên Hư run rẩy, hai chân không nhịn được mềm nhũn, sau đó trực tiếp co quắp ngã