“Lam Vũ, lấy chậu nước đến đây, công tử nhà ngươi đau đầu.
.
.”
Sở Cuồng Nhân lại gọi một tiếng.
Hiển nhiên là dáng vẻ say rượu.
Ngộ Thần Tửu, Thái Thượng đầu.
Mặc dù có thể để hắn liên tiếp tự sáng tạo tiên pháp, cảm ngộ rất nhiều, nhưng liên tiếp mấy vò, chỉ sợ ngay cả tiên nhân cũng say đến bất tỉnh nhân sự.
“Người đâu.
.
.”
Sở Cuồng Nhân gọi vài tiếng cũng không phát hiện nửa bóng người.
Hắn hơi nghi hoặc một chút.
Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi từ trong trạng thái say rượu khôi phục lại, múc chậu nước rửa mặt.
“Mọi người đi đâu rồi?”
“Đi Bồng Lai Đảo.”
Trong đầu, giọng nói của Tiểu Ái vang lên.
“Cái gì?”
“Bồng Lai Đảo, đạo thống của Tiệt Giáo trong truyền thuyết, đạo trường của Thông Thiên Giáo Chủ?” Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút nói.
“Đúng thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nơi này lại hiện thế.”
Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.
“Haiz, ngay cả tiểu hồ ly cũng đi, bỏ lại một mình ta cô đơn ở đây, không có ý nghĩa.” Sở Cuồng Nhân thở dài.
Được rồi, rút phần thưởng an ủi mình một chút đi.
Mấy tháng nay mình vẫn say rượu, không rút phần thường, hi vọng lần này góp nhặt vận khí mấy tháng có thể bạo phát một chút.
Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ, mở Huyễn Tưởng Luân Bàn ra rút thưởng.
“Chúc mừng kí chủ rút được một tấm thẻ ngộ đạo cấp Thần.”
Thẻ ngộ đạo Thần cấp?
Trước kia hắn cũng rút được thẻ ngộ đạo, nhưng thẻ ngộ đạo Thần cấp thì đây là lần đầu tiên rút được, căn cứ theo giới thiệu, tác dụng của cái thẻ này còn gấp Ngộ Thần Tửu mười lần, hơn nữa có thể duy trì hiệu quả trong ba ngày.
“Ba ngày, hơn Ngộ Thần Tửu gấp mười lần sao?”
“Nghe cũng không tệ lắm, nhưng cũng không quá kinh hỉ, hơn nữa, đã rất lâu rồi ta không rút được phần thưởng cấp Siêu Thần.”
Sở Cuồng Nhân nhếch miệng.
Không tính hài lòng, nhưng cũng không quá thất vọng.
Hắn thu thẻ ngộ đạo vào, lưu lại chờ ngày sau dùng.
Còn phần thưởng cấp Siêu Thần, nhiều năm như vậy, hắn chỉ rút được bốn lần mà thôi, tỷ lệ kia, mặc dù có Hạnh Vân Quang Hoàn gia trì nhưng vẫn thấp đến mức khiến người ta giận sôi, hắn cũng không ôm ấp hy vọng quá lớn.
“Ký thác vào Huyễn Tưởng Luân Bàn, ngược lại không bằng nghĩ biện pháp thu hoạch một số cơ duyên ở ngoại giới, ví dụ như.
.
.
Bồng Lai Đảo.”
Sở Cuồng Nhân cũng rất hứng thú với Bồng Lai Đảo này.
Trong truyền thuyết, đây là Tiên Đảo chư phật cúi chào, vạn tiên lai triều, Thông Thiên Giáo Chủ cũng là một vị cường giả chí cường không kém gì Tây Vương Mẫu.
Đạo trường của hắn ta, không biết cất giấu cơ duyên bực nào?
Sở Cuồng Nhân, rất chờ mong.
Sưu.
.
.
Trong hư không nổi lên gợn sóng, Sở Cuồng Nhân lập tức biến mất tại chỗ.
Cách xa nơi này ngàn tỉ dặm.
Bồng Lai Đảo.
Đám đạo thống Tiên cấp đã liên thủ phong tỏa, các tu sĩ khác không thể đi vào được.
“Bá đạo, quá bá đạo.”
“Đám đạo thống Tiên cấp này lại không để chúng ta đi vào, bọn họ muốn chiếm đoạt Bồng Lai Đảo, thật đáng giận.”
“Khốn khiếp.
.
.”
Rất nhiều tu sĩ bên ngoài Bồng Lai Đảo giận không nhịn nổi.
Nhưng nhìn đám tu sĩ của đạo thống Tiên cấp phong tỏa Bồng Lai Đảo kia, bọn họ lại không thể làm gì, chỉ có thể phẫn nộ.
Lúc này.
Một đạo lưu quang bỗng nhiên đi đến bên ngoài Bồng Lai Đảo.
Lưu quang tán đi.
Một thanh niên áo trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Khuôn mặt thanh niên này tuấn dật tuyệt luân, cử chỉ siêu phàm thoát tục, hắn lao về phía Bồng Lai Đảo, nửa đường gặp cấm chế dày đặc.
Hắn cau mày, tiện tay oanh ra một quyền.
Nhất thời, hư không ầm vang nổ tung.
Cấm chế dày đặc giống như bị bẻ gãy nghiền nát!
Đám tu sĩ của các đạo thống Tiên cấp đều cảm nhận được động tĩnh này, ào ào xông lại, trên mặt địch ý nhìn Sở Cuồng Nhân.
“Người nào, dám phá hỏng cấm chế chúng ta bày ra.”
“Muốn chết sao? !”
Mọi người quát lạnh nói.
Vẻ mặt Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt, đạm mạc nói: “Những cấm chế này ngăn cản đường đi của ta, ta hủy, có vấn đề gì sao?”
“Tiểu tử, xem ra người là đến gây chuyện!”
Ngay khi xung đột sắp bạo phát.
“Dừng tay!”
Một tu sĩ đi đến hét lớn một tiếng, nhìn Sở Cuồng Nhân, trên mặt tràn đầy ngưng trọng, “Sở đạo hữu, xin mời vào.”
Sở Cuồng Nhân nhìn hắn ta một cái, bóng người lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi hắn rời đi, đám tu sĩ còn lại hai mặt nhìn nhau, phần lớn mọi người còn không biết đã xảy ra chuyện gì, lại có vài người đoán được cái gì, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi khó có thể ngăn chặn được.
“Họ Sở.
.
.
Chẳng lẽ là vị kia?”
“Vị nào?”
“Ngu ngốc, trong thiên hạ hôm nay, họ Sở, hơn nữa còn là tiên chủng trẻ tuổi, đương nhiên là vị nổi danh nhất kia!”
“Tê.
.
.
Nghịch thiên phạt tiên Sở Cuồng Nhân!”
“Không sai, chính là vị nghịch thiên phạt tiên kia, thập tam tiên sinh của Bách Gia thư viện, may mắn vưa rồi chúng ta không đánh lên.”
Tên tu sĩ vừa kêu gào với Sở Cuồng Nhân đã sợ