Ngồi yên một chỗ trong nhà vẽ vời mãi làm Mộc Nhã uể oải hết cả người, không khí cũng có chút bức bối, từ giờ đến lúc Tống Dương làm về cũng còn khá lâu nên cô ra ngoài đi dạo cho thoáng mát
- Aaa~ Chào mày Ben, cả Bon nữa.
Sao chúng bây lại đáng yêu thế chứ?!
Nhìn những chú chó nô đùa, đuổi bắt nhau ở sân nhà hàng xóm mà cô không khỏi phấn khích theo.
Anh hàng xóm nhìn thấy liền thảnh thơi cầm tách trà bước ra sân
- Ngày nào chúng cũng ra sân chờ cô đấy!
- Thật sao? Thế thì chắc tôi phải thường xuyên sang chơi rồi
- Cô muốn vào trong nhà uống trà không?
Mộc Nhã tươi cười chấp nhận lời mời đầy thân thiện này từ người hàng xóm mới.
Trong lúc anh ở dưới bếp pha trà thì cô dạo vòng quanh phòng khách, nhìn ngắm những bức ảnh treo trên tường
- Anh có chơi bóng đá sao?
- À bức ảnh này chụp lúc tôi là cầu thủ trong câu lạc bộ của trường cấp 3
- Bây giờ anh còn chơi không?
- Thỉnh thoảng thôi, tôi cũng bận nhiều việc.
Trà xong rồi đây!
Hương thơm của trà lài bay khắp căn phòng, một mùi rất là dễ chịu và thư giãn.
Mộc Nhã ngồi xuống yêu kiều mà nếm thử, hương vị chẳng thể nào mà chê được
- Những bức ảnh trên bàn này là anh chụp với người yêu à?
- Ừm...!Cũng không hẳn
- Chắc đây là cô gái mà anh muốn bảo vệ đúng không? Lãng mạn thật
- Cô thấy vậy à?
- Nhưng những tấm ảnh này không nhìn rõ mặt cô ấy lắm...!Giờ cô ấy đang ở đâu thế?
- Người đó đang mắc một căn bệnh...!
Biết mình vừa nhắc đến chuyện không vui, Mộc Nhã lập tức đặt chén trà xuống mà lòng áy náy, cô vỗ vai an ủi anh
- Nguy hiểm lắm sao?
- Không, chỉ là...!À thôi! Tôi tên là Vũ Thiên.
Thế còn cô là..?
- Lý Mộc Nhã, rất vui khi làm hàng xóm với anh!
Gạt bỏ những chuyện không vui, cả hai bắt đầu rôm rả nói tất tần tật mọi thứ, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình
Thoáng cái đã đến chiều tối, Tống Dương về nhà nhưng chẳng thấy Mộc Nhã đâu, anh liền nghĩ rằng cô sang nhà hàng xóm nên cũng nhanh chóng đi sang đó
*Cộc cộc*
- Chào anh, anh là...!
Vũ Thiên ra mở cửa đón tiếp, nhưng Tống Dương vừa nhìn thấy khuôn mặt người đối diện này anh liền nhận ra đó là người trong bức ảnh mà Mộc Khang đã cho anh xem
"Vũ Thiên? Sao anh ta lại ở đây?"
Chẳng hiểu vì sao mà người Tống Dương bỗng run lên, giọng vô cùng lo sợ mà gọi lớn vọng vào bên trong nhà
- Mộc Nhã, em có ở đây không?
- Tống Dương? Anh làm về rồi hả?
Cô từ dưới bếp đi lên với hai chú chó bên cạnh, tay không ngừng cưng nựng,