Hôm nay đã là cuối năm, thành Bàn Ninh vào ban đêm vẫn náo nhiệt không gì sánh được, như ngày mà bọn hắn vừa mới đến đây vậy.Trong mắt Trần Tầm mang theo sự mới lạ, dắt Đại Hắc Ngưu chậm rãi đi trên đường phố, khắp nơi dừng lại nhìn xem, trong tay cầm các loại thức ăn, hiện tại bọn hắn có tiền, tự nhiên phải tiêu xài một phen.Vẫn là ngươi một ngụm, ta một ngụm, người chung quanh nhìn thấy đều cười ha ha, nói thiếu niên này thật làm người vui vẻ.Chẳng qua đợt này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc xem gánh xiếc, Trần Tầm làm thế nào cũng không kéo nổi Đại Hắc Ngưu, phải chờ nó xem gánh xiếc diễn hết thì bọn hắn mới tiếp tục đi tiếp.Trong lòng Đại Hắc Ngưu vẫn luôn cho rằng đây là những tên tu tiên giả đang biểu diễn cho bọn hắn, nhìn cực kỳ say mê, trong miệng không ngừng phát ra tiếng bò…ò…bò…ò..."Lão bản, còn nhớ chúng ta không?"Trần Tầm đi đến bên cạnh một người bán hàng rong, mỉm cười, "Chúng ta đến mua tượng gỗ.
”Lần này khác biệt là bên cạnh lão bản có một đứa bé đang cầm tượng gỗ chơi đùa, chỗ bán hàng rong cũng đổi vị trí, bất quá cách chỗ lúc trước không xa."A, tiểu ca, là ngươi à."Người bán hàng rong sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đây là thiếu niên dùng gạo đổi tượng gỗ của mình: "Thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
”"Có tượng trâu không, chúng ta muốn mua hai cái."“Có có!”Người bán hàng rong cười, bắt đầu tìm kiếm, một lúc sau, hai tượng trâu được làm bằng gỗ sống động như thật được đem ra, không có bất kỳ khuyết điểm nào, hắn đưa cho Trần Tầm: "Của tiểu ca đây.
”Sau khi Trần Tầm đưa tiền, cầm tượng gỗ rồi lắc lắc trước mặt Đại Hắc Ngưu, chọc cho Đại Hắc Ngưu nóng nảy, Trần Tầm cười ha ha.Bọn hắn lại đi ra bờ sông thả đèn cầu nguyện, Đại Hắc Ngưu làm cái gì cũng không cho Trần Tầm nhìn nguyện vọng của nó, toàn bộ thân thể chặn hết tầm mắt của Trần Tầm.Trần Tầm mang theo Đại Hắc Ngưu đi về phía Nam thành Bàn Ninh, nơi đó có rất nhiều y quán, tiệm thợ rèn thì ở phía Bắc, khoảng cách quá mức xa xôi, mất vài ngày đi bộ mới đến nơi.Hai ngày sau, bọn hắn đi tới trước một cửa hàng, trên tấm biển viết Bình Thái y quán, hai bên còn viết câu đối.Câu trên: Chỉ mong thế gian người người vô sự, câu dưới: Không sợ dược liệu trên kệ có bụi.
Hoành phi: Thiên Hạ Bình An.Bên ngoài y quán, người vào người ra, trên mặt mỗi người đều mang theo ưu sầu, dù sao danh tiếng đại phu của Bình Thái y quán ở chỗ này tương đối tốt, được dân chúng phụ cận gọi là huyền hồ tế thế .Tiểu nhị bên trong phi thường bận rộn, không ngừng bốc thuốc cho người lui tới, còn có mấy vị đại phu đang cứu chết đỡ thương, thường xuyên có tiếng rên đau đớn truyền ra.."Lão Ngưu, ta đi vào xem tình huống, liền cột ngươi ở ngoài cửa, ngươi lớn như vậy rồi, phải học cách bảo vệ mình."Trần Tầm nghiêm túc nói: "Nếu có người lạ muốn kéo ngươi đi, ngươi hãy lập tức hét lớn, sau đó đạp kẻ đó một cước, nhưng không thể dùng sức quá mức.
”"Bò...ò...!"Đại Hắc Ngưu gật đầu, ánh mắt nói ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực."Tiểu ca cần mua cái gì." Một vị tiểu nhị thuận miệng chào hỏi một câu."Ta tìm Ninh Tư, Ninh đại phu."Trần Tầm chắp tay nói, hắn hỏi thăm qua, Ninh Tư là lão bản nơi này, tính cách khoan dung, thầy thuốc nhân tâm, được dân chúng khen ngợi rộng rãi.“Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ta?”Ninh Tư từ một chỗ hành lang khác đi tới, là một người trung niên với mái tóc dài đen nhánh rậm rạp đã bị hắn bó trên đầu, vuốt vuốt râu cá trê, trong mắt mang theo u buồn.Chỉ có điều theo ánh mắt của Trần Tầm, người này rất biết dưỡng sinh, có thể tuổi thật so với ngoại hình còn lớn hơn."Ninh đại phu, ta tới học y."Trần Tầm chắp tay, lơ đãng ống tay áo trượt xuống, lộ ra cơ bắp săn chắc, Ninh Tư nheo mắt lại, thân thể thật cường tráng."Ha ha, ta tạm thời không thu đồ đệ, tiểu huynh đệ vẫn nên đi nhà khác xem một chút đi."Ninh Tư ôn hòa nói, hắn tạm thời còn không có ý thu đồ đệ."Ninh đại phu, ta là thật tâm đến học y thuật, đặc biệt có thể chịu khổ."Trần Tầm ánh mắt chờ mong, khổ sở cầu xin: "Để cho ta ở đây làm việc vặt cũng được, chỉ cần có thể học được gì đó.
”"Ai."Trong mắt Ninh Tư hiện lên giãy dụa, đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng kêu to, tất cả mọi người đều bị kinh động, một trận gió mạnh thổi qua, Trần Tầm thoáng cái vọt ra ngoài.Thân thủ thật nhanh nhẹn, trong mắt Ninh Tư hiện lên tán thưởng và cũng vội vàng đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì."Ai, con trâu đen nhà ta, tính tình rất là bướng bỉnh, kéo như thế nào cũng không đi được."Một tên côn đồ vừa cười ha ha nói vừa giải thích với dân chúng xung quanh, chỉ có điều sắc mặt của hắn rất khó coi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là lực lớn như trâu.Bò...ò...! Bò...ò...!Đại Hắc Ngưu phẫn nộ kêu lên, chuẩn bị nhấc chân lên thì thấy Trần Tầm đi ra, nó vội vàng kêu to."Ngươi làm cái gì vậy? Đây là trâu của ta! ”Trần Tầm trừng mắt, giận dữ quát: "Buông ra! ”"Ngươi nói nó là của ngươi, thì nó chính là của ngươi sao?"Tên côn đồ khinh thường cười, đôi mắt đánh giá Trần Tầm từ trên xuống dưới, hóa ra là một thiếu niên lang chưa có nhiều kinh nghiệm sống."Vậy ý của ngươi chính là không muốn nói đạo lý?""A, vớ vẩn, nó vốn chính là con trâu của ta, ngươi còn muốn động thủ hay gì."Côn đồ phun ra một ngụm nước bọt, bỏ