Vu sư huynh lạnh giọng nói: “Nên đi thôi, nếu còn nhiều lời nữa thì ta sẽ đưa muội trở về đấy.
”Diệp sư muội nghe thấy dựng hết cả lông tơ, vẻ mặt của các sư đệ sư muội xung quanh cũng hết hồn, Vu sư huynh nổi giận rồi.
“Các vị đi thong thả.
”Trần Tầm mỉm cười chắp tay, cuối cùng cũng tiễn được đám Phật sống này đi, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Lão Ngưu, đi thôi.
”“Mu!”Đại Hắc Ngưu trong gian nhà nhỏ chạy ra, bọn hắn cùng hợp sức thúc đẩy nhau, nhàn nhã vô cùng tìm được một bãi cỏ không có người thì dừng lại.
“Lão Ngưu, hôm nay kiếm được bao nhiêu.
”Trần Tầm lau mồ hôi, nhếch môi cười nói: “Ngươi vất vả rồi.
”“Mu mu!” - Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm, khách sáo quá rồi.
“Chúng ta kiếm ít tiền phải để dành nhiều một chút, mấy năm nay tiền kiếm được đều đưa cho bằng hữu an bài hậu sự cả rồi.
”“Mu.
”Đại Hắc Ngưu gật đầu, cuộc sống giờ đây không tệ, không cần đi giao thiệp làm quen với bất kỳ ai, nếu không thì bọn họ đã không thấy đâu rồi.
Thật ra bạn bè của nó rất đông, vài người hàng xóm của nó cứ luôn đến tìm nó tán dóc, giãi bày tâm sự.
Những người hàng xóm tưởng rằng Đại Hắc Ngưu không hiểu, nhưng mà nó nghe hiểu được, bởi vì đó là sự đối đãi chân thành của bọn họ, hơn nữa nó cũng thích nghe chuyện xưa.
“Lão Ngưu.
”Trần Tầm vỗ mạnh lên đầu trâu một cái, Đại Hắc Ngưu kêu lớn “Mu” vì đau, nhìn Trần Tầm bằng ánh mắt khó hiểu.
“Ngươi vui vẻ lên một chút cho ta xem nào, vờ trầm tĩnh gì chứ?”Trần Tầm giả vờ tức giận nói, cả tháng nay hắn rất ít khi thấy gương mặt tươi cười của lão Ngưu: “Sao còn không qua đây”“Mu!”Đại Hắc Ngưu nhỏ giọng kêu, bò sang cạnh gian nhà nhỏ thè lưỡi liế,m liế,m chân, ánh mắt mang vẻ bi thương vẫn chưa trở lại bình thường.
“Chúng ta làm vài chuyện này đều là vì công đức đó, trong lòng ngươi cứ mặc niệm tích đức cho bằng hữu của chúng ta, kiếp sau chắc chắn bọn họ sẽ giàu to, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống tốt đẹp.
”Trần Tầm u sầu nói, dùng chiêu cuối: “Phật tổ trên trời đều sẽ bảo vệ bọn họ.
”“Mu?”Ánh mắt Đại Hắc Ngưu tràn đầy ánh sáng, cứ nói về công đức là nó lại phấn chấn lên, nó hoàn toàn tin tưởng vào công đức: “Mu mu mu?”“Thật đó! Ta cũng đã gửi đi rồi, nếu không thì sao ngươi lại thấy ta giống ngươi?”Trần Tầm nghiêm túc hùng hồn mà nói:“Mu mu! Mu! ” - Đại Hắc Ngưu ngồi khoanh chân lại, trong miệng liên tục kêu lên “Mu”, không biết là đang niệm cái gì.
Trần Tầm lắc đầu cười một cái, khe khẽ than thở một tiếng, cõi lòng hắn đang từ từ thay đổi, gian nhà nhỏ lưu động này là bước đầu tiên hắn thực hiện.
Tựa như ở một nơi càng lâu thì càng nhiều trói buộc, bọn hắn cũng không phải kẻ vô tình, nói chung là không thích hợp với thế giới phàm nhân này.
“Mu!”“Xong chuyện rồi?”“Mu~”Đại Hắc Ngưu áp sát lên người Trần Tầm, khóe miệng cười một cái, nó đã mang công đức cho bằng hữu cả rồi, về sau lại bắt đầu tích góp dần.
“Ha ha ha! ”Trần Tầm bùi ngùi vỗ Hắc Ngưu, tựa vào nhau dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, bọn hắn lại tùy thời mà ở trong thành Bàn Ninh, dạo vòng xem thử khắp nơi, tối đến bán đồ ăn vặt, ban ngày cùng đi nhập hàng, thấy thứ gì mình thích thì mua.
Một năm sau, gian nhà nhỏ lưu động của Trần Tầm đã thật sự vang danh không nhỏ ở thành Bàn Ninh, không ít người mến danh mà đến, tất cả đều dựng ngón cái, quá ngon!Cuối cùng, vào một buổi sớm nắng tươi, lúc bọn hắn đi nhập hàng, nhà nhỏ lưu động bị trộm đi mất! Lúc đó Trần Tầm đang vác hai bao thịt, nhìn bãi cỏ trống huơ trống hoác, hai bao thịt trên vai từ từ rơi xuống nặng nề đập lên mặt đất, cũng đập vào trong lòng bọn hắn.
“Gian nhà của chúng ta đâu?!!”“Mu mu? Mu!”Đại Hắc Ngưu lo lắng kêu lớn, chạy