Cố Cảnh Thịnh tận lực khống chế bản thân để không nhìn vào đôi mắt càng ngày càng đỏ của con thỏ, khổ nỗi cặp mắt bướng bỉnh của cô lại chẳng chịu nghe theo lời khuyên bảo tận tình của não bộ.
- - Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, nếu cô có thể quản thúc được bản thân thì đã không có chuyện thức khuya cày tiểu thuyết, không gọi đồ ăn lúc nửa đêm, vứt máy chạy bộ mốc meo một góc, mà thay vào đó là dẹp hết đống khoai tây chiên với nước ngọt vào thùng rác rồi.
Cố Cảnh Thịnh dựa lưng trên ghế thả lỏng thân thể, bẻ khớp ngón tay, ép chính mình tập trung.
Nếu cô không nhớ nhầm về bối cảnh giai điệu câu hát của Chu Thanh Thanh, vậy thì lá bài của đối phương hẳn là [Mỹ nam dạo chơi trong vườn hoa].
Người đàn ông trong hình vẽ được những chùm hoa trong vườn vây quanh, tay phải anh ta ngắt một đóa hoa và đưa lên ngửi một cách say sưa.
Cố Cảnh Thịnh không muốn đoán rốt cuộc người đó ngửi thấy cái gì -- dù sao thì trên mỗi đóa hoa đều có một cái đầu của cô gái trẻ nhắm mắt, dưới tình huống này thì hôi miệng đã là một lên tưởng tương đối tốt bụng rồi.
Không đợi đếm ngược kết thúc, Cố Cảnh Thịnh đã bỏ phiếu xong.
Tuy động tác cực kỳ trấn định nhưng nội tâm cô lại thấp thỏm không thôi -- Chơi game không k1ch thích, liều mạng mới k1ch thích TAT.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Đếm ngược kết thúc, bắt đầu tính điểm.]
Sau khi nhận được tin nhắn, hai tai thỏ trắng bắt đầu giật giật, đầu từ từ quay về phía Cố Cảnh Thịnh.
Bị đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy lòng bàn tay mình đều là mồ hôi.
Từ từ, là sao, chẳng lẽ cô đoán sai rồi?
Thân thể Cố Cảnh Thịnh cứng lại trong nháy mắt, từng lớp biểu bì từ đầu đến chân đều kêu gào muốn bỏ chạy, nhưng cả người cô vẫn dính chặt vào ghế không thể động đậy, cuối cùng cô chỉ có thể tâm như tro tàn mà tựa lưng trên ghế, bắt đầu tiến hành sám hối trước khi chết -- Nếu kiến thức âm nhạc quá phong phú cũng là một sai lầm, kiếp sau cô nhất định sẽ trốn học đến cùng TAT.
[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Số điểm người chơi 08321-6 nhận được: 4
Ghi chú: Người chơi thân mến, bây giờ bạn đã tìm được đủ cà rốt chưa? ]
Cố Cảnh Thịnh mặt không cảm xúc bắt đầu tự hỏi, nếu bây giờ cô lên Taobao mua cà rốt cho con thỏ này rồi chọn ship hỏa tốc thì có đến kịp trước khi mình bị gặm sạch hay không.
Có điều.....
Cố Cảnh Thịnh nhìn động từ trước từ cà rốt trong tin nhắn, trên lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm xung quanh.
Không có củ cà rốt nào dưới ghế.
Con thỏ há miệng về phía cô.
Trên bàn cũng không -- thứ này ngoại trừ cần phải có công cụ để mở ra tìm tòi bên trong thì bề ngoài chỉ cần liếc mắt đã có thể thấy chính là kiểu dáng công nghiệp đơn giản không thể đơn giản hơn.
Mùi tanh khiến người ta buồn nôn tỏa ra từ khoang miệng của quái vật nhỏ.
Cố Cảnh Thịnh cố gắng khống chế cơ thể ngừng run rẩy, vội vàng đưa tay vào trong túi áo, vừa rồi lúc cô điều chỉnh tư thế của mình thì phát hiện một bên vạt áo cứ như có thêm thứ gì đó, nặng hơn bình thường rất nhiều.
Quả nhiên, không biết từ khi nào trong túi đã xuất hiện 4 củ cà rốt.
Con số tương đồng này làm Cố Cảnh Thịnh có suy đoán rằng lượng cà rốt có liên quan đến số điểm mà mình đạt được trong trò chơi, đồng thời phía sau lưng cô cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh - Nếu cô phản ứng chậm hơn một chút thì chỉ sợ con quái vật trước mặt đã nhảy dựng lên chạy tới kiếm ăn rồi, về phần thông tin cụ thể của thức ăn là gì thì có thể tham khảo vết xe đổ của Nhậm Tùng Sinh.
Cô nhanh chóng cầm một củ cà rốt đỏ tươi ném vào trong khoang miệng con thỏ, nó nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng từ từ khép miệng về kích cỡ ban đầu, bắt đầu nhai nuốt - Cố Cảnh Thịnh nhận ra màu mắt của nó lúc này đã đậm đến nỗi gần như là đỏ thẫm rồi.
Trong lúc con thỏ ăn cà rốt, năm vòng tròn sóng nhiễu vây quanh Cố Cảnh Thịnh đột nhiên có hai cái biến mất, để lộ ra xác chết không đầu ở phía sau, lần lượt là 08321-2 Tưởng Bình, còn có -
08321-1, Chu Thanh Thanh.
Cố Cảnh Thịnh nhìn bộ váy dài xanh biển bị nhuộm thành màu đỏ thẫm kia, hô hấp trong nháy mắt dừng lại - Dựa theo quy tắc trò chơi, nếu cô có thể nhận được 4 điểm thì chứng tỏ kết quả bỏ phiếu của cô là chính xác, và có ít nhất một người bỏ phiếu sai trong những người chơi còn lại.
Vì thế sau khi vòng chơi thứ nhất kết thúc, điểm mà người miêu tả nhận được chắc chắn là 3.
Dưới tình huống như thế mà Chu Thanh Thanh vẫn còn bị tấn công thì chỉ có một khả năng: Cô ấy không tìm được cà rốt cho con thỏ trong thời gian quy định.
Cố Cảnh Thịnh đã hiểu ra, rõ ràng là cái hệ thống này đã paste cơ chế khen thưởng của một con game lừa đảo nào đó rồi gắn vào đây - Nó chỉ phụ trách gửi vật phẩm đến, về phần có thể tìm được "hòm thư" hay không, hoặc là có thể mở được gói hàng trong thời gian quy định không thì phải coi bản lĩnh của người chơi rồi.
[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Sau khi kiểm tra, số người chơi dự bị trong phòng 08321 còn: 4.
Số người chơi dự bị: 4.
Số người chơi chính thức: 0.
Có tăng người chơi không: Không.]
Cố Cảnh Thịnh gần như dán sát chóp mũi vào màn hình điện thoại, mặt mày trắng bệch, không biết là do ánh sáng chiếu lên hay là do hồng cầu tập thể bỏ việc nữa.
Đến bây giờ thì cô đã hiểu rồi, cái trò "Không thể miêu tả" này cần ít nhất 3 người mới có thể chơi được, mà hiện giờ chỉ mới qua một vòng, khoảng cách đến 30 điểm còn rất xa, ấy vậy mà nhân số đã ít đi gần một nửa.
Dựa theo tốc độ này, phòng 08321 tuyệt đối có thể nhanh chóng kết thúc trò chơi - Bằng phương thức là tất cả người chơi đều cùng nhau thăng thiên.
Cố Cảnh Thịnh không tin là đến lúc chỉ còn lại hai người, Boardgame Vui Vẻ sẽ để bọn họ dễ dàng đoán được lá bài của nhau mà không cần tốn tí sức nào, khi đó hoặc là tiếp tục bổ sung người chơi, hoặc là...
Bỏ đi, Cố Cảnh Thịnh lắc đầu, cô thà bị thiên thạch rơi trúng một lần nữa chứ cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ về cái tình huống đó.
[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Vòng chơi thứ hai bắt đầu.
Hệ thống thêm bài.
]
[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ.
Mời 08321-7 miêu tả trong 10 giây.
Bắt đầu đếm ngược: 10, 9,.....]
Vòng tròn sóng nhiễu trước mặt Hạ Hiểu Vân đã biến mất, lúc này đầu tóc cô ấy có chút rối loạn, trên vai cũng có một vài vết thương nhỏ rất rõ ràng.
"Giải phẫu."
Giọng nói của Hạ Hiểu Vân không lớn không nhỏ nhưng lại rất kiên định, sau khi miêu tả xong thì thân hình lại một lần nữa bị sóng nhiễu bao phủ.
Cố Cảnh Thịnh nhíu mày, có chút khó hiểu như gặp được câu hỏi tặng điểm trong trường thi quốc tế -- Nếu không phải cố tình nói sai, vậy thì miêu tả của Hạ Hiểu Vân thật sự quá cụ thể.
Bởi vì rất rõ ràng nên cô không có chút khó khăn nào mà lựa chọn lá bài duy nhất phù hợp với lời miêu tả - [Phòng phẫu thuật bận rộn].
Trên lá bài, một đội bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang đội mũ phẫu thuật đang vây quanh cô gái trên bàn mổ động dao động kéo, một người trong số đó còn cầm một con nhện to bằng nắm tay, đang cố gắng nhét nó vào vị trí thận của người bệnh.
Đây không phải cấy ghép nội tạng.
Mà là xem mạng người như cỏ rác.
[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Số