Cuối cùng, có lẽ là bị ánh mắt thuần khiết của hai chú dê con làm cho mủi lòng, Trịnh Diêu rốt cuộc miễn cưỡng chừa lại chút sữa quốc mới làm cho chúng nó.Dê con như được ban thưởng, mừng rỡ vội vàng liến sữa.Vốn dĩ, mọi người đều cho rằng trong tình huống này, hai chú dê con sẽ rất bài xích Trịnh Diêu.Nào ngờ, sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Trịnh Diêu tiện tay hái vài quả mọng trên cây, nhanh chóng thu phục được hai chú dê con.Đây là món ngon mà ngày thường chúng nó không có cách nào ăn được.Chỉ có thể chờ đến mùa mưa, trái cây chín rồi rụng xuống đất, chúng nó mới có thể nhặt trái rụng để ăn.Nhưng trái cây rụng trên mặt đất sao có thể ngon bằng trái cây tươi được?Ngay cả dê mẹ cũng không nhịn được mà thò đầu lại ăn ké.Sau khi đút cho 3 con dê ăn xong 3 cành quả mọng, chúng nó cũng không còn phản kháng Trịnh Diêu nữa.“......!Tỉnh lại đi! Sao chúng mày không cố gắng đấu tranh một chút!”“Chẳng trách sao Trịnh Tú không sợ, thì ra là có kỹ thuật thuần phục dê.”Vốn dĩ, tính công kích của loài dê cũng không cao, hơn nữa, dê mẹ còn bị Trịnh Diêu nắm thóp.Tuy đã được bôi thuốc và chữa trị, nhưng dù sao gân chân cũng đã chịu tổn thương, hành động sau này sẽ không được như lúc trước, có muốn chạy trốn cũng chạy không được.Về phần hai chú dê con, vẫn còn chưa cai sữa, dê mẹ ở đâu, chúng nó sẽ đi theo đó.Cho nên, chuyện 3 con dê bị Trịnh Diêu thuần hoá chỉ là vấn đề thời gian.“Thật tàn nhẫn.
Cắt đứt gân chân của người ta, chỉ quay tiết