Đến lúc đó, hai chú dê con trưởng thành, có thể bắt đầu sinh dê con, đến lúc đó phải xây chuồng dê, còn phải làm hàng rào để chăn dê.
Nếu không thì không gian sẽ không đủ cho đàn dê của cô ở......Trịnh Diêu nằm trên chiếc ghế mây, miên man suy nghĩ về tương lai, trong tay phe phẩy chiếc quạt mo.
Càng nghĩ, cô lại càng hào hứng mong chờ tương lai.“......!Là tôi bị ảo giác à? Sao tôi cứ có cảm giác như cô ta chuẩn bị dưỡng lão ở đây luôn vậy???""Lầu trên, thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy.""Căn nhà này, cách bài trí này, dê này, lúa này...!Càng nghĩ càng thấy kinh khủng các đồng chí ạ!"Lúc tổ tiết mục đến nơi, trùng hợp là lúc Trịnh Diêu vừa suy nghĩ xong kế hoạch 10 năm, đang chuẩn bị lên kế hoạch tiếp cho 20 năm sau.Người của tổ tiết mục vừa bước lên đảo chẳng được bao lâu, Trịnh Diêu đã phát hiện ra bọn họ.Cô chậm rãi ngồi dậy, không biết từ khi nào đã nắm chặt con dao trong tay.Toàn bộ quá trình, không một ai phát hiện ra, cho dù là đủ loại camera bủa vây, các khán giả cũng không có ai phát hiện ra tình huống bất thường.“Hẳn là ở chỗ này?” Người của tổ tiết mục nhìn Trịnh Diêu chạy qua chạy lại khắp hòn đảo qua màn hình, vốn dĩ cảm thấy cũng thông qua thi chạy không có vấn đề gì.
Nhưng chờ bọn họ đến nơi Mới nhận ra độ khó hơn xa tưởng tượng của họ nhiều.Cho nên, sao cô ấy có thể không bị lạc đường dù chẳng làm bất cứ ký hiệu đánh dấu nào?Lúc đoàn người bước vào căn nhà nhỏ của Trịnh Diêu, mọi người thật sự bị cảnh tượng trước