Quần, không có.Áo trên, cũng không có.“Ừmmm… Mọi người có nhìn thấy cô ta giấu con dao ở đâu không?”“… Không.”Cư dân mạng căng mắt ra tìm, nhưng nhìn mãi đến mỏi cả mắt cũng không thấy dấu vết con dao đâu.“Có ma à?”Trịnh Diêu cũng mặc kệ những chuyện này, bởi vì cô nhanh chóng tìm thêm được những đồ vật hữu ích khác.Vài tấm “vải” mỏng không rõ chất liệu, một cái lớn bằng bàn tay, nhấn vào công tắc là có thể thắp sáng cùng với một sợi dây thừng và một khối vuông thoạt nhìn rất chắc chắn.
Chỉ có vậy.“… Cũng thảm quá.”“Đúng là có chút quá đáng.”Một tấm thảm giữ nhiệt chỉ đáng giá vài đồng, một cái đèn pin năng lượng mặt trời, một sợi dây thừng và một cái điện thoại vệ tinh.Trang bị đơn sơ như vậy, nếu không phải dân chuyên nghiệp thì chắc chắn sẽ không sống nổi, đừng nói đến là ở đây tròn một tháng.Nhưng dựa vào nhân phẩm, danh tiếng và khả năng diễn xuất của Trịnh Tú, cuối cùng vẫn chẳng có mấy người lên tiếng bất bình thay cô.
Đa số vẫn mong nhìn thấy cô gặp xui xẻo, cô càng xui xẻo thì bọn họ càng hưng phấn.Trịnh Diêu không hề hay biết có nhiều người có ác ý với mình đến như vậy, cô nhạy bén quay đầu lại.Không biết vì sao, kể từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, cô vẫn có cảm giác đang bị theo dõi.Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Trịnh Diêu, cô không cảm thấy đây là ảo giác.Nhất định có một đôi mắt đang giấu trong bóng tối nhìn chằm chằm vào cô!Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng