Lục Ly lôi kéo cổ quan chạy như điên, cổ quan nặng ba ngàn cân ở trong tay hắn tựa như đồ chơi. Hiện tại hắn không cần dùng vai khiêng, cũng không cần cởi áo, hai cánh tay nắm xích sắt nhanh chân lao đi.
- Tiểu ca, chậm một chút, đừng để lật ngã
Từng lão giả bị vượt qua, nhìn Lục Ly như ngựa hoang lao nhanh, trong lòng không biết là tư vị gì. Còn có vài lão giả thì âm thầm hối hận, sớm biết bọn hắn cũng sẽ đổi Thối Thể Đan...
Hôm nay Lục Ly kéo tới sáu quan tài, hắn kéo quan tài còn nhanh hơn chạy bình thường một chút, tốc độ quá nhanh, để rất nhiều lão giả đỏ mắt. Những cổ quan kia đối với bọn hắn mà nói, là một viên Huyền Linh Đan nha, hiện tại đều bị Lục Ly cướp đi.
Mặt trời sắp rơi xuống, bầu trời phương tây hào quang vạn trượng, Lục Ly kéo xong quan tài thứ sáu, ngồi ở trên đỉnh núi thở hổn hển. Chạy cả ngày, thể lực của hắn tiêu hao rất lớn, bất quá thần sắc lại không có một chút mỏi mệt, ngược lại tràn đầy phấn chấn.
Hôm nay hắn có thể đạt được sáu viên Thối Thể Đan, coi như trừ đi hai viên dự chi hôm qua, cũng có bốn viên, đủ tăng lên tới vạn cân cự lực.
Di tiểu thư còn chưa tới, đoán chừng đằng sau còn có mấy quan tài, Lục Ly chỉ có thể chờ đợi. Qua mấy nén hương, trời chiều phía tây đã rơi hẳn, chỉ còn mấy sợi hào quang.
- Sao còn chưa tới?
Lục Ly có chút gấp, theo lý mà nói Di tiểu thư sớm nên lên núi rồi. Hắn đứng lên đi qua đi lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện gì nha.
- Gào...
Đúng lúc này, ngoài ngàn dặm truyền đến tiếng thú gào to lớn. Tiếng rống kia vang dội hơn trước gấp mấy lần, chấn đến đám người Lục Ly, bao quát hộ vệ Liễu gia hai chân mềm nhũn, kém chút ngồi dưới đất.
Một cỗ khí tức hung lệ từ phương bắc truyền đến, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng đám người Lục Ly đều thấy lạnh cả người, nội tâm hoảng sợ.
Một lão giả run rẩy thì thào:
- Này, này ít nhất cũng là Huyền thú lục phẩm trở lên?
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Đẳng cấp của Huyền thú đối ứng với cảnh giới của võ giả, Huyền thú lục phẩm trở lên, là tương đương với trên Quân Hầu cảnh. Nếu như là Huyền thú thất phẩm, thì có thể so với cường giả Nhân Hoàng của nhân tộc.
Nhân Hoàng cảnh!
Đó là hoàng giả của nhân tộc, Bắc Mạc lớn như vậy cũng không có cường giả Nhân Hoàng? Có thể tưởng tượng giờ phút này Huyền thú gầm rú cường đại cỡ nào?
- Ô ô... Kíu kíu!
- Rống rống...
Từng tiếng thú gào không ngừng vang lên, những thú rống này yếu hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách lại gần, tựa hồ ngay ở bên ngoài hai ba trăm dặm.
- Không xong!
Một hộ vệ Liễu gia sắc mặt đại biến, kinh hô lên:
- Thú Vương trong Hàn Băng Thâm Uyên rống to, tựa hồ Huyền thú ở ngoại vi bạo động rồi? Tuyệt đối đừng phát sinh thú triều a...
- Thú triều?
Tất cả hộ vệ và người kéo quan tài sắc mặt đại biến, một khi phát sinh thú triều, hậu quả kia khó mà lường được.
Mười lăm năm trước, Hàn Băng Thâm Uyên phát sinh qua một lần thú triều, lần kia, mười mấy vạn con dân của Vũ Lăng Quận bị Huyền thú giết chết, nếu không phải cường giả các đại gia tộc xuất động, sợ là Vũ Lăng Quận đã gà chó không còn...
Nghĩ cái gì tới cái đó!
Nương theo từng tiếng thú rống chim kêu, trong dãy núi xa xa, từng đạo khí tức hung lệ xuất hiện. Ở bầu trời phương bắc, rất nhiều quái vật khổng lồ bay lên không, che đậy nửa bầu trời, từng con phi cầm huýt dài, xuyên kim nát thạch, khắp nơi chấn động.
- Con mẹ nó...
Lục Ly lo lắng, nhìn bộ dáng là sắp phát sinh thú triều, nói không chừng Địch Long bộ lạc sẽ gặp tai họa. Nội tâm của hắn cực kỳ lo lắng cho tỷ tỷ, chỉ là hắn còn có mấy viên Thối Thể Đan chưa cầm tới, làm sao có thể rời đi.
- Đầu tiên chờ chút đã!
Địch Long bộ lạc ở phía nam Hắc Ưng Lĩnh ba mươi dặm, coi như thú triều khuếch tán qua bên này, cũng sẽ đến Hắc Ưng Lĩnh trước, hắn có đầy đủ thời gian chạy về.
Hơn nữa bên Hàn Băng Thâm Uyên có rất nhiều cường giả, còn có tộc nhân của vô số bộ lạc đóng giữ. Những ngày này đám người Liễu Vũ không xuất hiện, hẳn là cũng đi bên kia đóng giữ, nói không chừng có thể ngăn cản thú triều khuếch tán.
- Kíu kíu...
Tiếng chim kêu càng ngày càng cuồng bạo, đám người Lục Ly ở trong đêm tối lờ mờ, nhìn thấy bầu trời phương bắc bị hung cầm che đậy, nội tâm không khỏi hoảng hốt, hoảng