Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 26


trước sau

Vì không có anh

Editor: Thùy Linh

Thời tiết ngày càng nóng bức, kỳ thi cuối cũng sắp đến.

Mọi người đang đắm chìm vui sướng vì sắp được nghỉ ngơi nhưng cũng đau đầu ôn thi.

Các bạn trong lớp đã bắt đầu ôn tập, kiệt xuất nhất chính là Ngô Tư Dự ngồi phía trước Chu Song Song.

Chu Song Song ngước mắt thấy Nhậm Hiểu Tĩnh và Ngô Tư Dự đang kiểm tra lại bài, liền thấy một con số đỏ tươi – 132 điểm.

Sau đó cô nhìn lại bài mình.

62 điểm.

Chu Song Song ủ rũ gãi đầu.

Qua một lúc cô nghiêng đầu nhìn bên cạnh.

Hơn nửa bài thi bị cánh tay anh che lại, anh khoanh tay lộ ra nửa mặt.

Tóc hơi rối, anh đang nhắm mắt lại ngủ.

Chu Song Song vốn muốn nhìn bài thi của anh nhưng thấy vậy lại nhìn chằm chằm vào mặt anh hồi lâu, trong đầu liền trống trơn, cái gì cũng quên mất.

Đẹp trai quá đi mất…

Cô lấy bài thi che mặt mình lại để mọi người không thấy cô đang ngắm nhìn anh.

Nhưng vừa thấy lại không nhịn được mà muốn đụng chạm.

Vì vậy ở dưới hộc bàn cô đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy tay anh.

Vừa chạm vào ngón tay lành lạnh thì tay cô run lên một cái, cơ hồ có thể nghe được tiếng trái tim đập mạnh.

Bỗng nhiên tay cô bị nắm chặt.

Chu Song Song cả kinh, cô muốn rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt không có ý định buông ra.

Một cái tay khác cũng đưa xuống dưới, Chu Song Song lật đật ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu hổ phách của anh.

Chu Song Song đã nhiều lần đứng một mình trên ban công ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cũng thường thấy những ánh sao nho nhỏ, vầng trăng non như câu.

Mà lúc này cô giống như nhìn thấy những ánh sáng ngoài vũ trụ vạn dặm như ở sâu trong mắt anh, làm cho thần hồn cô điên đảo, cái gì cũng không kịp làm.

“Sao vậy?” Thấy cô nhìn anh không chớp mắt, Cố Hề Đình lại bóp lấy tay cô.

Có lẽ là vì mới tỉnh dậy nên giọng anh hơi trầm khàn mê người.

Chu Song Song mím môi không nói lời nào, thấy Cố Hề Đình đang nhìn vào bài thi của mình thì lấy tay che lại.

Cô nhanh chóng lấy sách giáo khoa che lại kín mít.

Cố Hề Đình trực tiếp rút bài thi ra, lúc cô muốn lấy lại thì anh lại nắm lấy tay cô, chỉ nhìn một cái thì cô cũng không dám động.

Cô ngồi im lặng ở đằng kia, có chút ủy khuất.

Cố Hề Đình thấy điểm số trên bài thi thì quay đầu lại nhìn cô, “62 điểm, có tiến bộ đấy.”

Đây là… lời động viên đúng chứ?

Chu Song Song ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt trong vắt phảng phất có hình bóng anh trong đấy.

Lúc xế chiều, Chu Song Song bị gọi lên văn phòng của Chu Tông Huy.

Chu Tông Huy thường mời cả phụ huynh lên nói chuyện.

Nhưng gia cảnh của Chu Song Song đặc biệt, năm xưa mất ba mẹ, người giám hộ Chu Diệp Nhiên cũng vừa qua đời.

Chu Tông Huy vô cùng thương xót cô gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện này.

Người lớn mấy chục tuổi có khi còn chịu không nổi chứ đừng nói là cô gái mới 17 tuổi.

Nhưng là một người thầy và là chủ nhiệm lớp, thầy lại không thể không lo về tương lai học sinh.

Dù sao nếu với thành tích này của Chu Song Song thì e rằng thi vào Đại học hạng trung cũng khó.

Cố Hề Đình chiều nay không ở trường vì Tề Thư nói người của Thiên Cực Sơn đã tới rồi.

Là người kế nhiệm trưởng lão Hàn Tinh Trì – Hàn Tùng Nguyên.

Cố Hề Đình đi gặp mặt.

“Cố thiếu quân.” Hàn Tùng Nguyên thấy Cố Hề Đinh liền vội vàng đứng lên chắp tay hành lễ.

Cố Hề Đình ừ một tiếng, ngồi xuống phía đối diện.

“Tùng Nguyên, tôi không nghĩ lần này Thiên Cực Sơn lại cử cậu tới đây.” Tề Thư ở bên cạnh vỗ vai.

Bởi vì cô của cậu làm việc ở Thiên Cực Sơn nên Tề Thư cũng có lúc đi theo.

Khi đó Tề Thư đã biết Hàn Tùng Nguyên.

“Là Văn Dục Quân Thượng cử tôi tới.” Hàn Tùng Nguyên lễ phép cười, vì Cố Hề Đình ở đây nên có chút cẩn trọng.

“Nghe nói Thiếu quân phát hiện ấn ký của ma tu sao?”

Cố Hề Đình gật đầu đưa tay ra, bàn tay vốn trống không bỗng nhiên một tia sáng hiện ra, ngưng tụ thành một khối băng trong suốt, phía trên là ấn ký trên người Chu Diệp Nhiên.

Hàn Tùng Nguyên nhận lấy, quan sát hồi lâu sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Nhìn qua thì là ma tu đã tu hành trăm năm.” Cậu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.

“Biết rồi.”

Tề Thư vội vàng nhìn lại, ngay cả mắt của Cố Hề Đình cũng nhận ra được sao?

“Đa tạ Thiếu quân đã chỉ điểm, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này.” Hàn Tùng nguyên cầm khối băng trong tay, nghiêm túc nói.

Trừ ma vốn là trách nhiệm của Thiên Cực Sơn, mà Hàn Tùng Nguyên chỉ liếc mắt nhìn ấn ký cũng biết trọng trách lớn lao mà cậu phải nhận.

“Cậu giải quyết?” Cố Hề Đình ngồi trên ghế sô pha, chân dài thư thả buông xuống.

Anh nói nhẹ, “Chuyện này cứ để tôi.”

Hàn Tùng Nguyên sửng sốt, nghĩ không thông, “Ý của Thiếu quân là gì?”

“Tôi cần cậu giúp tôi tra manh mối.”

Cố Hề Đình đứng dậy, giọng nói trầm ổn, “Nhưng mà phải…”

“Giao nó cho tôi.”

Hàn Tùng Nguyên im lặng nãy giờ mới nói một câu, “Chuyện này… không hợp quy định lắm?”

“Quy định?” Cố Hề Đình hừ cười một tiếng, liếc nhìn cậu, “Văn Dục Quân của Thiên Cực Sơn đã nói qua quy định chưa?”

Hàn Tùng Nguyên nín thở không có cách nào phản bác.

Thần tiên thiên ngoại cảnh người nào không biết, Văn Dục Quân của Thiên Cực Sơn là người si tình, mấy năm trước đang thăng tiên sắp quy về Cử Trọng Thiên lại vì

tình yêu với một cô gái mà lại vào luân hồi.

Quy định ở Thiên Cực sơn đã sớm bị hắn quên đi.

“Sau khi chuyện này được giải quyết, ta sẽ cho Thiên Cực Sơn mười ngàn loại hoa kiêm lộ.” Cố Hề Đình trực tiếp nói.

Hả???

Ánh mắt của Hàn Tùng Nguyên sáng lên.

Kiêm lộ hoa là vị thuốc hiếm của Thiên Cực Sơn nhưng hoa kiêm lộ hiếm thấy, một viên kiêm lộ hoa cũng phải chú tâm nuôi nấng, cũng chỉ một lần nở hoa tư đó về sau tàn úa không thấy tung tích.

Mà hoa nở ở thanh Khâu, chỉ ở Thanh Khâu chứ không phải nơi nào khác.

Mấy ngàn năm trôi qua, Thiên Cực Sơn vẫn là mua kiêm lộ hoa từ Thanh Khâu để luyện chế cửu huyền đan.

Kiêm lộ hoa đã hiếm thì cử huyền đan càng hiếm hơn.

Mà Cố Hề Đình hứa mười ngàn hoa làm Hàn Tùng nguyên mơ hồ, trong đầu không tự chủ được mà tưởng tượng ra.

Tề Thư nhìn thấy vậy cũng biết chuyện này sẽ được.

Buổi tối lúc 8 giờ, Cố Hề Đình đứng ở phía ngoài cổng trường chờ Chu Song Song đi ra.

Bởi vì lúc chiều đổ mưa nên mặt đất ẩm ướt, ánh đèn chiếu ánh sáng nho nhỏ. Cố Hề Đình thờ ơ nhìn mọi người đi ra cổng trường, vẻ mặt lười biếng.

Dưới ánh đèn anh phát sáng.

Học sinh đi ra cổng, có nhiều nữ sinh nhìn Cố Hề Đình, thỉnh thoảng có ba người tụ lại một chỗ bàn luận.

Cố Hề Đình đợi 12 phút cũng chưa thấy Chu Song Song đi ra.

Anh nhíu mày, cầm điện thoại muốn gọi cho cô nhưng lại thấy bóng dáng quen thuộc đi ra.

Hai tay cô cầm cặp sách, đầu cúi xuống, bước chân chậm rì, nhìn không mấy vui vẻ.

Lúc cô ngẩng đầu lên, Cố Hề Đình thấy cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh, thấy anh rồi thì mắt sáng lên chạy tới.

Xung quanh đã không còn nhiều người, Cố Hề Đình thấy cô lạch bạch chạy tới anh mà cong cong khóe miệng.

Trên đường về nhà, Chu Song Song vô cùng yên tĩnh.

Cũng không nói muốn nắm lấy tay anh, chỉ đi phía sau, giống như lòng chứa đầy tâm sự.

Cố Hề Đình khó hiểu.

Sao hôm nay lại không dính lấy anh nữa?

Tại sao?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài Cố Hề Đình không biểu hiện gì, thậm chí còn tỏ ra lạnh mặt.

Anh đột nhiên dừng lại, Chu Song Song đi sau không chú ý nên đụng phải lưng anh.

“Sao em không nhìn đường?” Anh xoay người lại nhìn cô, giọng nói lãnh đạm.

Trong lòng Chu Song Song vốn có rất nhiều chuyện, lúc này thấy anh giận dỗi thì mím chặt môi không dám nói chuyện.

“Nói chuyện.” Cố Hề Đình không kiên nhẫn.

Anh vừa dứt lời thì cô gái nhỏ trước mặt nhào vào ngực anh.

Cố Hề Đình bị cô ôm eo, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

“Buổi chiều thầy chủ nhiệm tìm em.” Anh nghe giọng nói buồn buồn của cô.

“Thầy nói thành tích của em không tốt lắm..”

Cố Hề Đình thấp mắt nhìn, “Thầy mắng em sao?”

“Không có.” Chu Song Song ngoan ngoãn trả lời.

Một hồi sau cô mới chậm rãi nói, “Thầy nói em cân nhắc chuyển qua lớp xã hội.”

Cố Hề Đình ngẩn ra.

“Nhưng em không muốn.” Giọng nói cô vừa cố chấp lại mềm mại.

Anh kiên nhẫn nghe cô nói chuyện, gương mặt anh trở nên nhu hòa hơn.

Cho đến khi anh nghe cô nói, “Em không muốn chuyển lớp.”

Cố Hề Đình đưa tay ra kéo mặt cô lại, anh cúi người xít lại gần.

Lúc đó ánh đèn xuyên qua lá cây, ánh sáng mập mờ chiếu lên người anh.

“Vì sao?” Anh thấp giọng hỏi.

Chu Song Song bị anh nhéo cằm, gò má cô ửng đỏ, trong mắt là một lớp nước.

Trong lòng như đánh trống, hô hấp của cô trở nên gấp gáp.

Nhưng cô vẫn chăm chú nhìn anh.

“Vì ở lớp khác không có anh mà.”

Giọng nói cô nhỏ nhẹ bị gió lạnh thổi đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện