Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 3


trước sau

Chương 3: Bí mật của cậu ấy

Editor: Thùy Linh

Beta: Bỉm

Một buổi chiều tháng Năm, sau khi hoàn thành bài kiểm tra, Chu Song Song chậm rãi dọn cặp sách, kéo khóa lên, cô sờ móc khóa hình con gấu bị thiếu một mắt, đầu óc mơ màng nghĩ đến bài vừa làm lúc nãy.

“Song Song, mình đi trước nhé?” Nhậm Hiểu Tĩnh chỉnh lại cái mũ lưỡi trai trên đầu, nói với Chu Song Song.

“Ừ, cậu đi đi.”

Chu Song Song nhìn cô cười, mắt hạnh hơi cong như ánh trăng lưỡi liềm, đôi mắt đen tuyền như chứa đựng cả ánh sao.

Nhậm Hiểu Tĩnh bị nụ cười của bạn cùng bạn làm rung động, cô lại lần nữa không kiềm chế được mà véo gương mặt trắng nõn của Chu Song Song: “Ngày mai mình sẽ mang cho cậu bánh kem mẹ mình làm!”

Nói xong liền buông tay, nhanh chân chạy ra cửa.

Ánh nắng từ bên ngoài hắt lên người cô, bóng dáng Nhậm Hiểu Tĩnh dần dần biến mất, đáy mắt Chu Song Song mang chút nặng nề không rõ.

Mẹ…

Môi Chu Song Song mấp máy, không tiếng động mà nỉ non.

Ngón tay cô dùng sức nắm chặt móc khóa hình con gấu, rũ mi mắt nhìn vào nơi thiếu một mắt của con gấu nhỏ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng học, Chu Song Song trầm mặc đeo cặp sách đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau Chu Song Song vào lớp đã thấy Nhậm Hiểu Tĩnh đến rồi.

Nhậm Hiểu Tĩnh thấy cô đi tới liền vội vàng đem chiếc bánh kem nhỏ để lên bàn, “Song Song, đây là mẹ mình làm đó, ăn rất ngon, cậu nếm thử đi!”

Chu Song Song nhét cặp sách vào hộc bàn, nhìn chiếc bánh kem rồi cười với Nhậm Hiểu Tĩnh, “Cảm ơn cậu.”

Cố Hề Đình đúng lúc bước vào liền bắt gặp cô gái nhỏ ngồi gần lối đi đang ngẩng đầu lên.

Chóp mũi tinh xảo của cô dính một ít bơ, môi hồng nhuận, đôi mắt long lanh, cô như bỗng nhìn thấy anh mà hoảng sợ, miệng không kịp nuốt bánh kem nên bị sặc, bắt đầu ho khan.

Tận mắt thấy cô ho đến chảy cả nước mắt, Cố Hề Đình không biết vì sao lại thấy như có chiếc lông vũ cào nhẹ nơi ngực anh, ngưa ngứa.

Nhưng gương mặt anh trước sau vẫn không có biểu cảm. Thu hồi lại tầm mắt, anh đi thẳng qua, mặc kệ trong phòng học hay ngoài hành lang bao nhiêu nữ sinh đang chú ý trên người mình.

“Song Song cậu mau uống nước đi.” Nhậm Hiểu Tĩnh thấy cô ho trong đau khổ thì luống cuống tay chân vặn chai nước đưa tới trước mặt cô.

Kết thúc mỗi kỳ kiểm tra, giáo viên sẽ đưa đáp án cho học sinh đối chiếu lại, sau đó bắt đầu giảng đề.

Một tiết học trôi qua, Chu Song Song bị chủ nhiệm lớp Chu Tông Huy gọi vào văn phòng.

Bởi vì lần này bài kiểm tra Toán của cô không tốt, nên Chu Tông Huy hỏi cô rất nhiều vấn đề nhưng cũng không nói nặng lời, chỉ cổ vũ cô vài câu.

Chu Song Song trở lại phòng học, cả người đều ủ rũ.

“Đình ca, cậu không đau bụng sao? Lại thêm một buổi không ăn sáng rồi đấy?” Tề Thư nghiêng đầu nhìn Cố Hề Đình đang nằm bò trên bàn.

Cố Hề Đình nhắm mắt lại, dựa vào khuỷu tay mình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng sáng ngời, giọng nói có chút hung dữ, “Đừng có ồn.”

Ngữ khí bực bội.

Tề Thư tức khắc im như thóc, không dám nói chuyện.

Xung quanh có không ít bạn học chú ý hai người họ, có lẽ bởi vì bề ngoài Cố Hề Đình quá mức xuất chúng, mặc dù nhìn anh lạnh như băng, không ai dám lại gần nhưng vẫn khiến nhiều người chú ý.

Đặc biệt là các nữ sinh.

“Cố Hề Đình lớn lên chắc đẹp trai lắm, chỉ là tính tình hơi quái gở.” Nhậm Hiểu Tĩnh quay đầu lại nói nhỏ với cô.

Ở Tầm Thành Nhất Trung này, ai cũng biết đến Cố Hề Đình, bởi vì diện mạo anh quá xuất chúng, những người thích anh như cá diếc qua sông, cuồn cuộn không ngừng.

Gương mặt của anh quả thật giống hệt như nam chính bước ra từ truyện tranh vườn trường.

Nhưng vì anh lãnh đạm như sương, tính cách khó gần, rất nhiều nữ sinh không dễ dàng tiếp cận được.

Lại có lẽ bởi vì trước đây anh từng đánh nhau với giáo bá có tiếng của trường nên không có nhiều người dám tùy tiện tới gần anh.

Vậy mà thư tình mỗi ngày vẫn đến bàn anh đều đều, chỉ là những bức thư đó vĩnh viễn chỉ nằm trong thùng rác cuối phòng học.

Ai nhát gan thì có thể biểu đạt tâm tình của mình qua thư, ai can đảm thì cũng có thể trực tiếp đến trước mặt anh tặng quà, thổ lộ, nhưng bất kể là ai cũng đều bị anh đáp một câu “Xin lỗi”, sau đó người ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh vô tình bước đi.

Nhậm Hiểu Tĩnh trước kia cũng từng rung động vì gương mặt ấy nhưng người này quá lạnh lùng, lúc cô bị anh liếc mắt một cái liền run lên, tâm tư cũng hóa đá.

Mà thái độ của lớp 11-3 với người này cũng rất vi diệu, ngày thường nam sinh không dám ở trước mặt anh nhiều lời, còn nữ sinh vì thích vẻ đẹp của anh cũng không dám hé môi nói chuyện, chỉ cứ trộm nhìn anh.

Trước kia cũng có mấy bạn học nữ mượn cớ giảng bài vây quanh bàn của anh nhưng Cố Hề Đình vốn dĩ không có kiên nhẫn của “một học sinh ba tốt”, bị một đám nữ sinh vây quanh còn ríu rít không ngừng. Anh nhíu mày, lạnh lùng liếc mọi người một cái, “Phiền mọi người tránh xa tôi ra một chút.”

Lúc ấy bầu không khí thật xấu hổ, gương mặt của mấy nữ sinh biến đổi, cuối cùng chỉ có thể cầm vở bài tập rời đi.

Từ đó về sau, trong lớp không còn nữ sinh nào dám đến trước mặt anh nữa.

Trong lớp, chỉ duy nhất mình Tề Thư dám lại gần anh.

Nghe hết lời Nhậm Hiểu Tĩnh nói, Chu Song Song đang sửa sang lại sách vở liền khựng lại, cô nhấp cánh môi, không nói ra tiếng.

Cậu ấy rõ ràng rất tốt mà.

Chu Song Song phản bác trong lòng.

Lúc nãy Tề Thư nói hơi lớn, cậu hỏi Cố Hề Đình nhưng Chu Song Song lại nghe rất rõ. Cô do dự một lúc vẫn lặng lẽ quay đầu lại.

Chỉ cần một ánh mắt cô liền thấy rõ bóng dáng đang nằm úp trên bàn kia, tay áo anh cuốn lên đến cánh tay nên cô có thể thấy cả cổ tay anh, mà hơn nửa gương mặt đang úp vào khuỷu tay kia, hình như là ngủ rồi.

Trong nháy mắt, cô giật mình khi thấy người vốn dĩ đang nằm kia bỗng mở mắt nhìn thẳng về phía cô.

Bị bắt gặp rồi…

Còn chưa kịp thu hồi ánh mắt mà Chu Song Song đã cứng đờ, gương mặt trắng nõn bắt đầu nóng lên.

Cô lảng tránh ánh mắt của anh nên lập tức quay đầu, dựng thẳng eo, ngồi đến đoan chính lại cứng đờ, căn bản là không dám nhìn lại.

Cái gọi là yêu thầm ấy, nếu bị bắt được thì chỉ có chết.

Mà Chu Song Song cũng chưa bao giờ dám cho người khác biết, cô thích cậu con trai lạnh lùng kia.

Chỉ cần một ánh nhìn của anh cũng đủ làm cô vui vẻ cả ngày.

Sau thời gian giảng đề, mọi học sinh đều đi ra sân tập thể dục. Bởi vì sức khỏe yếu nên chủ nhiệm lớp Chu Tông Huy cho phép Chu Song Song miễn chạy bộ buổi sáng.

Học sinh mặc đồng phục màu xanh trắng nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng học, hành lang thường ngày ầm ĩ chen chúc bỗng trở nên im lặng, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng còi bên sân thể dục.

Chu Song Song ngồi tại chỗ, xoay đầu nhìn quanh phòng học trống trơn, cô lấy hộp sữa bò từ trong cặp ra.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, ngang nhiên chiếu vào phòng học, vừa chói mắt vừa mang chút ấm áp.

Cô cầm hộp sữa đứng lên, đi đến bàn thứ ba từ dưới đếm lên thì dừng lại.

Lòng cô tự dưng hồi hộp lạ thường, gương mặt nóng ran hết cả lên, cô cầm hộp sữa bò trong tay rồi cúi người xuống để vào hộc bàn.

Lúc thu tay về, cô không cẩn thận chạm phải một thẻ bài gỗ nhàn nhạt màu vàng kim, nhưng bởi vì quá khẩn trương nên cô cũng không quá chú ý, chỉ lơ đãng liếc một cái, thấy trên tấm thẻ kia còn có khắc ký hiệu gì kỳ quái.

Cô cũng không biết, cạnh cửa phòng học có một bóng dáng cao lớn đã thu hết những động tác này vào mắt.

Đồng phục rộng thùng thình không che được thân hình mảnh khảnh, Chu Song Song kéo tay áo ra lộ cổ tay trắng nhỏ. Từ góc độ của anh nhìn qua, ánh nắng làm sườn mặt trắng nõn của cô thêm nổi bật, đôi mắt ngập nước khuất dưới hàng lông mi dài mảnh, đôi môi hồng hào hơi mấp máy, mang vài phần e lệ, vài phần ngốc nghếch.

Cố Hề Đình nhìn cô trong chốc lát, đôi mắt anh vẫn cứ lãnh đạm. Chỉ là khi cô đứng thẳng dậy muốn đi về chỗ thì anh xoay mình dựa vào bức tường bên ngoài phòng học.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô dừng lại, Cố Hề Đình đút tay vào túi quần, bỗng nhiên mỉm cười.

Chu Song Song không biết hộp sữa bò kia cuối cùng là vào bụng Tề Thư.

Buổi chiều tan học về nhà, dì Lâm đã dọn thức ăn lên bàn.

“Song Song về rồi hả? Đồ ăn dì nấu xong cả rồi!” Dì Lâm thấy Chu Song Song ở cửa đổi dép liền cười tiếp đón.

“Con cảm ơn dì.” Chu Song Song nhỏ giọng nói.

Chờ Chu Song Song cất cặp sách, rửa tay đi đến phòng khách, dì Lâm đã cởi tạp dề, thấy cô đi tới liền nói: “Song Song, con ăn xong thì để chén bát ở trong bồn nhé, sáng mai dì tới dọn.”

Chu Song Song cầm đôi đũa, im lặng gật đầu.

Tiếng đóng cửa vang lên, toàn bộ căn nhà

chỉ còn lại một mình Chu Song Song.

Mà cô cũng đã quen với cô đơn như này rồi.

Ngoan ngoãn ăn xong bữa tối, Chu Song Song cầm chén đũa để vào bồn sau đó về phòng mình.

Bài tập đều đã bày trên bàn nhưng cô không có tinh thần để làm.

Loay hoay làm được vài câu Vật lý, Chu Song Song đã ngáp ngắn ngáp dài, rồi cứ thế ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Lúc cô tỉnh dậy đã là 9 giờ tối.

Chu Song Song lắc lắc đầu, cô nhìn sách vở trước mặt mình trong chốc lát, trên mặt giấy chỉ mới viết được vài câu nhỏ trong đề, cô chán nản gãi tóc, vùi đầu làm bài.

Chờ cô gian nan hoàn thành xong bài tập, kim đồng hồ đã điểm đến số 11.

Ban ngày mặt trời chói chang nhưng ban đêm trời lại mưa dai dẳng.

Chu Song Song cầm một bao đồ ăn vặt lớn đi từ siêu thị ra, tốp ba tốp bốn người đi đường bung dù vội vàng bước đi.

Chu Song Song thong thả đi dưới ánh đèn đường mờ, lòng bàn tay cô cầm cái túi nặng đến nóng lên, cô không để ý mà đi tiếp, cũng không chú ý mình đang đi vào một cái hẻm. Cảnh vật trước mắt bỗng như hóa sương mù dày đặc. Cô bước vào, vết hằn trên lòng bàn tay khi nãy đã tự dưng biến mất, cô nghe thấy một giọng nói vô cùng khoa trương.

“Cố Hề Đình, có biết ông đây chờ đến ngày hôm nay bao lâu rồi không?”

Trong cái hẻm sâu thẳm tối tăm ấy, phát ra một giọng nói mang nhiều phần ác ý.

Chu Song Song nghe thấy cái tên quen thuộc thì dừng chân lại, nghiêng đầu lắng nghe.

Mưa tí tách rơi trong hẻm nhỏ sâu thẳm, cô thấy hình bóng mảnh khảnh của anh bị một con vật kỳ lạ dùng móng vuốt sắc nhọn ấn trên tường, gắt gao bóp lấy cổ.

Mặc dù hình bóng anh mờ ảo, mặc dù giọng nói tiếng cười khàn khàn, nhưng trong nháy mắt cô vẫn có thể nhận ra.

“Vậy thì tới đây, xem ai trừng trị ai.”

Cô nghe thấy anh cười một tiếng.

Chu Song Song chưa kịp phản ứng liền thấy anh duỗi tay, động tác nhanh chóng lại hung ác, trực tiếp bẻ gãy móng vuốt của con vật kỳ lạ kia.

Con vật có bộ lông xù xù không xác định được loài gì ấy hét lên một tiếng gầm rú lạ kỳ.

Chu Song Song trợn mắt, theo bản năng lùi về sau hai bước, hít sâu một hơi.

Cách một con hẻm sâu, Cố Hề Đình nghiêng đầu liền thấy một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ xinh đang ngây ngốc ở bên này.

Sương lạnh trên lông mi chưa tan đi, anh hơi ngẩn ra.

Sao cô lại có thể vào kết giới của yêu tu?

Nhưng ngay sau đó anh nhớ lại thẻ bài Cố thị để trên bàn học sáng hôm nay, mắt anh liền lóe sáng.

Thân thể bỗng đau đớn như bị kim châm, Cố Hề Đình nhíu mày, vì phân tâm nên lực tay anh hơi giảm, nhất thời bị con vật kia trở tay cho anh một đấm.

Một đấm ở giữa bụng, Cố Hề Đình kêu lên một tiếng, trán thấm đẫm mồ hôi lẫn nước mưa.

Một viễn cảnh mà Chu Song Song cả đời này không thể quên được.

Cả người thiếu niên như phát sáng trong màn mưa dày đặc, tận mắt cô nhìn thấy phía sau anh lộ ra cái đuôi hồ ly lông xù. Trong bóng tối, cái đuôi mềm mại màu trắng bạc của anh xuất hiện ngay rước mắt cô.

Túi đồ trong tay rơi trên mặt đất, Chu Song Song đứng ở đầu hẻm, cả người cứng đờ.

Cô không biết nên hình dung mọi việc ra sao, thậm chí còn cho rằng chính mình đang nằm mơ.

Nhưng nước mưa rơi trên người cô là thật.

Khi con vật kia lại muốn tấn công Cố Hề Đình, bên cạnh nó xuất hiện một con khác bỗng nhiên vươn móng vuốt, túm lấy mình nó, “Cái kia, đại ca… Hình như có người thường vào đây rồi kia.”

Con vật cứng đờ, theo bản năng nghiêng đầu liền thấy Chu Song Song đứng ở đầu ngõ, nó bỗng hú một tiếng đầy hoảng loạn, “Gì? Sao lại có người thường ở đây? Người thường sao có thể vào kết giới? Oa, ông hôm nay đánh nhau còn có người thường, phải mời đi uống trà nha?”

“Đại ca, hay là chúng ta…” Con vật còn chưa nói xong liền thấy đại ca nhà mình biến mất.

“…?”

Chu Song Song nhìn Cố Hề Đình đang lảo đảo muốn té ngã, cô không nghĩ ngợi mà liền chạy nhanh qua.

Lúc cô chạy tới rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng con vật kia.

Thế mà lại là một con gấu mèo?

Một con gấu mèo đang đội mũ?

Con gấu mèo thấy cô đến gần, cả người liền run rấy, nhưng khi thấy rõ mặt cô thì dừng lại, hai tai bỗng xù lông lên.

Thật, thật đáng yêu…

Nó lại nhìn vào hai mắt cô, sau đó giơ móng vuốt của mình lên vẫy vẫy, chân tay luống cuống xoay người liền chạy mất.

Chu Song Song không kịp nghĩ rõ con gấu mèo kia thế nào lại thành tinh, trong đầu cô bây giờ chỉ có Cố Hề Đình. Nhưng lúc cô chạy lại duỗi tay muốn dìu anh thì bị anh áp sát vào tường.

Cô chưa bao giờ gần anh như vậy.

Nước mưa không ngăn được mùi hương lạnh lẽo tỏa ra trên người anh, cô ngửi ngửi nhưng không dám nhìn vào đôi mắt đen kịt kia, rồi lại trong lơ đãng liếc nhìn cái đuôi phía sau anh.

Anh có một cái đuôi…

Đây là chuyện mà Chu Song Song không thể ngờ.

Mà người con trai trước mặt đang nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm lại ác liệt. Sắc mặt của anh hơi tái nhợt, môi mỏng cũng lạnh đi, nhưng cánh tay anh đang đỡ ở phía sau đầu cô.

Anh bỗng nhiên cúi sát đầu lại.

“Bạn học nhỏ, hôm nay cậu đã thấy cái gì?” Giọng nói hơi khàn, mang theo vài ý dụ dỗ.

Chu Song Song cảm nhận được hơi thở gần kề của anh, cả người liền cứng nhắc, hít thở cũng không dám mạnh bạo.

“Hửm?”

Có lẽ vì cô không nói lời nào nên lòng bàn tay anh vuốt nhẹ cái cổ mềm mại của cô.

Động mạch máu liền ở giữa bàn tay anh, chỉ cần anh dùng sức là có thể cắt qua da thịt.

Chu Song Song cuộn tròn như cây xấu hổ, lòng bàn tay mang hơi lạnh xoa trên cần cổ nóng ấm làm cô không dám cục cựa.

“Cái đuôi…” Cô run rẩy lên tiếng.

Không hài lòng với câu trả lời của Chu Song Song nên anh híp mắt lại, hừ một tiếng, “Chậc, thành thật quá là không tốt đâu nhé…”

Chu Song Song cũng không biết làm thế nào mà mình về được tới nhà.

Cô chỉ nhớ hình bóng anh trong màn mưa dần biến mất, cái đuôi của anh khẽ đung đưa qua lại làm cô chú ý.

Thật giống như một giấc mơ hoang đường, nhưng không ngừng làm cô mong chờ.

Thích một người là một chuyện rất kỳ diệu, còn trong khoảng thời gian ngắn giúp cô thêm gần gũi với anh.

Lại chỉ có mình cô biết đến bí mật của anh.

Đến khi hình ảnh một thiếu niên hiện trên giấy vẽ, ngòi bút cô khẽ run, cuối cùng cô vẽ thêm cái đuôi hồ ly lông xù ở phía sau.

Trên trang giấy trắng tinh, cô viết:

“Thật muốn sờ cái đuôi của cậu…”

Tác giả có lời muốn nói: Cố Hề Đình bị lộ cái đuôi: Có nằm mơ cũng không được.

Lúc này một con gấu mèo đi qua

Á há há há, Đình ca đúng là không thể ngờ!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện