Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 31


trước sau

Tìm được manh mối

Editor: Thùy Linh

Dưới ánh đèn đường vàng, Cố Hề Đình nắm chặt vai của Chu Song Song, trong ánh mắt của cô, ánh sáng màu vàng từ tay anh bay ra.

Chu Song Song cảm thấy vai mình đau đớn, cô nhăn mặt lại, thấy ngón tay của anh trên vai cô bỗng nhiên ngâm ra một làn khói đen mù.

Trong không khí còn có mùi cháy.

“Là cái gì vậy?” Chu Song Song ngẩng đầu nhìn Cố Hề Đình.

Lúc này mặt anh đầy sương lạnh, đôi mắt trầm trầm, thần sắc âm u.

“Không có gì.” Anh đưa tay xoa đầu cô, sau đó nắm lấy tay cô, “Chỉ là vài thứ dơ bẩn mà thôi.”

Chu Song Song bị anh dắt đi về phía trước, cô còn đang nhìn bả vai của mình, “Là gì cơ?”

Cô nhớ đến lúc nghe những câu chuyện quỷ dị, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cố Hề Đình thấy cô lo lắng, vẻ mặt anh đang lạnh nhạt lại dịu hơn chút, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Có anh ở đây em còn sợ gì?”

Chu Song Song đối diện với ánh mắt của anh, lông mi cô run lên, nắm chặt lấy tay anh, âm thanh nho nhỏ, “Không sợ…”

Cô nói rất nghiêm túc.

Cố Hề Đình cong khóe miệng, anh còn chưa mở miệng thì nghe bụng người nào đó kêu lộc cộc.

Anh đứng lại nhìn về phía cô, vừa vặn thấy cô đang che lại cái bụng của mình, khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng.

“Em không ăn bữa tối đúng không?”

“Có ăn mà…” Chu Song Song cúi đầu, gương mặt đỏ hồng không dám nhìn anh.

“Ăn một chút…” Cô lại bổ sung một câu.

Cố Hề Đình dừng lại, “Anh đã bảo em phải ăn nhiều vào mà.”

“Nhưng mà ăn không ngon…” Chu Song Song rũ đầu.

Nhà ăn hôm nay không như mấy hôm trước, cô thích nhất là mấy món mặn cay, vậy mà hôm nay chỉ có rau xanh, cô ăn vài miếng thì không ăn được nữa.

“Em còn kén ăn.” Cố Hề Đình đưa tay véo má cô.

Sau đó anh dẫn cô đi về phía trước.

Đứng ở trước cửa quán ăn, Chu Song Song sững sờ.

“Đi vào thôi.” Cố Hề Đình cúi đầu nhìn cô.

Chu Song Song vội vàng theo anh đi vào.

Ngồi trong một phòng trống, người phục vụ mặc sườn xám cầm thực đơn đi vào, trên mặt là một nụ cười đón khách.

Nhưng khi thấy Cố Hề Đình ngồi ở trước bàn ăn, chân dài thong thả, tư thế lười biếng thì người phục vụ ngây ra một lúc.

Có lẽ vì bề ngoài của anh quá xuất chúng nên phải nhìn tận hai lần.

Chỉ là còn hơi nhỏ.

Người phục vụ chuyển mắt qua Chu Song Song, cũng không nhịn được mà thất thần.

Cô bé mặc đồ đồng phục rộng thùng thình, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn, lúc này hai tay cô bé đặt trên bàn, nhìn vừa ngoan vừa đáng yêu, làm người ta thích ý.

“Mời hai người xem thực đơn.” Người phục vụ tỉnh táo lại đem thực đơn đưa ra.

Cố Hề Đình nhận lấy, trực tiếp đưa đến trước mặt Chu Song Song.

“Em muốn ăn gì thì gọi đi.” Anh nói ngắn gọn.

“Còn anh thì sao?” Chu Song Song nhìn anh.

Cố Hề Đình lắc đầu, “Anh ăn rồi.”

Chu Song Song nghe vậy tự mình gọi vài món.

Chờ người phục vụ đi ra ngoài, Chu Song Song đưa mắt nhìn Cố Hề ĐÌnh.

Anh đang cúi đầu chơi điện thoại, không nhận thấy cô đang nhìn anh.

“Hôm nay em… có chăm chỉ học tập.” Chu Song Song nhấp môi, ngón tay cô nắm chặt lại.

Cố Hề Đình tắt điện thoại, anh giương mắt nhìn lên, “Em đang nhắc anh thưởng cho em đấy à?”

Ánh mắt anh mang theo ý cười.

Chu Song Song đỏ mặt, cúi đầu xuống, hồi lâu mới nghe cô dè dặt hỏi anh, “Không được sao?”

Mà anh bỗng nhiên đưa tay đặt lên trên đỉnh đầu cô.

Cô nghe anh nói, “Được.”

Đã có được câu trả lời, đôi mắt Chu Song Song lấp lánh, cô ngẩng đầu lên cười với anh, lúm đồng tiền hiện mờ ẩn.

Mặc dù Chu Song Song đang đói nhưng cô không ăn nhiều.

Bị Cố Hề Đình nhìn chằm chằm nên miễn cưỡng ăn hai chén cơm, sau đó ợ một cái.

Cả người cô ngẩng ra, sau đó lấy tay che miệng mình lại.

Cô thật muốn tìm cái lỗ chui vào.

Nghe thấy anh cười khẽ thì mặt cô càng nóng lên.

Cuối cùng ngoan ngoãn bị Cố Hề Đình dẫn ra ngoài.

Về đến nhà, Cố Hề Đình đổi giày ở cửa, đem cặp sách của cô đặt trên ghế.

Chờ anh ngồi xuống thì thấy Chu Song Song vẫn còn đứng ngoài cửa.

“Em đứng nơi đó làm gì?” Cố Hề Đình ngoắc tay, “Không lại đây sao?”

Chu Song Song đi tới, do dự hỏi, “Anh có thể ở lại đây một lát nữa không?”

“Vậy bạn học Chu có phiền nếu anh mượn một đêm hay không?” Cố Hề Đình không trả lời mà hỏi ngược lại.

Đôi mắt Chu Song Song mừng rỡ, “Thật không?”

Thấy anh gật đầu, Chu Song Song không chờ đợi mà chạy vào ngực ôm lấy eo anh.

Thậm chí còn cọ má trước ngực của anh.

Bộ dáng ỷ lại làm cho Cố Hề Đình cứng người, sau đó ánh mắt anh nhu hòa, ở sâu trong đôi mắt có sự dịu dàng.

Bàn tay anh vỗ nhẹ sau lưng cô, đáy mắt là ý cười, lúc mở miệng nói chuyện giọng nói mát lạnh, “Bây giờ sẽ thưởng cho bạn nhỏ Chu Song Song”.

Chu Song Song từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt đều là mong đợi, “Cái gì cũng được sao?”

“Có một việc không được.” Cố Hề Đình cúi xuống nhìn cô.

“Không thể cho em sờ cái đuôi.”

Lời này vừa nói ra, mắt của Chu Song Song tối lại, cô rũ đầu, miệng còn lầm bầm, “Tại sao vậy…”

Cố Hề Đình không giải thích, chỉ nhéo lấy mặt cô, “Trừ việc đó ra thì cái gì cũng được.”

Chu Song Song đang buồn rầu.

Đến khi trên mặt cô cảm nhận được hơi thở thơm mát.

Cả người cô cứng

đờ, đôi mắt nhấp nháy, lông mi không ngừng run rẩy.

Anh hôn cô.

Chu Song Song sờ má mình, bất tri bất giác ngẩng đầu.

Cô không tự chủ được mà nhìn vào môi của anh.

Trái tim trong lòng ngực đập rất mạnh.

Cô nuốt nước miếng một cái.

Cũng không biết dũng khí đến từ đâu, cô nắm lấy áo mình, ngửi được hương thơm lạnh mát của anh, đầu óc cô mơ hồ, rồi cô dè dặt nhỏm dậy, thò đầu ra.

Cô hôn vào cằm anh.

Cố Hề Đình sửng sờ, bên tai anh nóng lên, thấy đôi mắt của cô thì yết hầu anh khẽ nhúc nhích, anh nắm lấy cằm cô khiến cô ngẩng đầu lên rồi cúi đầu hôn môi cô.

Trong nháy mắt đó, hơi thở quấn lấy nhau, đầu lưỡi của anh cậy môi cô ra đi sâu vào.

Tay Chu Song Song run rẩy, cô luống cuống trợn to mắt, bởi vì cô chưa bao giờ hôn anh như vậy.

Không giống như những lần trước chỉ khẽ chạm môi, anh mạnh mẽ chiếm lấy môi cô làm cô không thể né tránh.

Hô hấp dồn dập, Cố Hề Đình chợt buông cô ra.

Đuôi mắt anh ửng đỏ, nốt ruồi cũng sáng lên, phong tình cám dỗ mê người.

Chu Song Song bị anh ôm vào ngực, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đầu cô nghĩ đến những truyền thuyết thì hồ ly đều là đàn bà, cám dỗ người, làm người ta chết mê chết mệt.

Mà trước mắt Chu Song Song là một nam hồ ly.

Nhưng cũng khiến cô mê mẩn.

Cố Hề Đình thấy môi của cô bị sưng đỏ, anh không nhịn được lại cúi đầu xuống hôn nhẹ qua.

“Em muốn đi ngủ chưa?” Giọng nói anh mang một loại cám dỗ khó tả.

Chu Song Song đỏ mặt trong mơ màng, anh nói gì cô cũng gật đầu.

Ngoan ngoãn rửa mặt xong thay đồ ngủ, Chu Song Song vẫn không ngừng nhìn Cố Hề Đình đang ở trong phòng tắm.

“Nhanh đi ngủ đi.” Cố Hề Đình cầm quần áo ngủ, anh hất cằm.

Chu Song Song không thể làm gì khác ngoài việc xoay người đi vào phòng mình.

Đóng cửa lại, cô nhào đến chiếc giường nhỏ của mình, không khỏi nhớ đến lúc ngồi trên ghế cùng anh hôn, cô sờ lấy môi mình, có hơi đau.

Cô lập tức đem mình vùi vào trong chăn, lăn qua lộn lại.

Sau đó vì quá nóng nên cô vùng vẫy thoát ra.

Cuối cùng cô nhảy xuống giường, đứng ở mép giường nhìn vào ánh đèn ngủ đầu giường.

Anh đang ở phòng bên cạnh.

Chỉ cần nghĩ vậy thì cô cong khóe miệng.

Đêm dài trôi qua, Chu Song Song đã ngủ đi từ lúc nào.

Cô đang trong mộng đẹp cũng cho là thật.

Mà cô không biết, Cố Hề Đình đang đứng ngoài cửa phòng cô.

Ánh sáng ở đầu ngón tay di chuyển, lập ra một kết giới vô hình.

Cuối cùng anh đi ra phòng khách, mở cửa kính ra.

Lúc đứng trên ban công, trong nháy mắt anh biến thành một ánh sáng vàng nhạt bay vào không trung.

“Cố Thiếu Quân.”

Hàn Tùng Nguyên bị Tề Thư kêu đến trước, vốn đang ngủ cho nên lúc này không có tinh thần.

“Đình ca, cậu nói là đã tìm được vị trí của ma tu đó rồi sao?” Tề Thư sống ẩn, lại nghe Cố Hề Đình tìm ra manh mối thì hưng phấn.

“Cái gì cơ? Cố Thiếu Quân đã tìm ra rồi sao?” Hàn Tùng Nguyên cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.

Cố Hề Đình đưa tay phải ra, một ánh sáng vàng tản ra sau đó là một cánh hoa ảm đạm xuất hiện, ở dưới ánh mắt quan sát của hai người, mắt anh lạnh lùng nhìn cánh hoa kia.

Cánh hoa này đã thấm nhuần máu của ma tu.

Đương nhiên đây chính là do ma tu dưỡng thành.

Có cánh hoa này rồi việc tìm ra ma tu giết Chu Diệp Nhiên cũng không quá khó khăn.

“Hai người có đi hay không?” Cố Hề Đình liếc nhìn hai người, giọng lãnh đạm.

“Đi!”

Tề Thư và Hàn Tùng Nguyên đồng thanh nói.

Hàn Tùng Nguyên tìm đầu mối lâu như vậy cũng không tìm ra được cái gì hữu dụng, lúc này vất vả mới tìm được vị trí ma tu, sao có thể không đi?

Đến nỗi Tề Thư… cậu cũng chỉ muốn làm việc gì đó giúp mà thôi.

Cố Hề Đình thu lại cánh hoa, lúc anh xoay người, gương mặt căng thẳng, hai lông mày nhíu lại.

Nếu tìm được rồi thì cũng sẽ tiêu diệt được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện