Phong Dương Tân vì cháu gái mà tìm tới vô số linh dược nuôi hộ linh hồn, chỉ để có một ngày cô đủ mạnh nhập với thân thể.
Có lẽ cũng chính bởi vì ông nghĩ linh hồn cô đã vững chắc nên mới cho cô xuống húc đỉnh 200 năm sau, hồn về hoàng tuyền.
Nhưng hồn phách và linh hồn không giống nhau.
Chẳng qua năm xưa trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà không nhận ra cô.
Vì vậy sau đó đó ngang qua hoàng tuyền, cô dấn thân vào nhân thế, mặc dù có máu thịt thân thể nhưng linh hồn vẫn không thể thích ứng.
Mấu chốt của căn bệnh cũng chính là chỗ này.
"Sau này con bé sẽ càng ngày yếu ớt." Phong Dương Tân nói.
Ánh mắt Cố Hề Đình nhìn thật sâu vào Chu Song Song, hồi lâu mới cất tiếng, "Càng ngày càng yếu ớt thì sẽ ra sao?"
"Sẽ nguy hiểm đến tính mạng?" Anh giương mắt nhìn về Phong Dương Tân.
Phong Dương Tân không nói gì chỉ gật đầu, "Đời này của con bé nhất định là mất mạng sớm."
Thông thường thì nếu linh hồn không thích ứng với thể xác thì chỉ có thể kiệt linh mà chết.
Mà chết thì sẽ không còn khả năng chuyển thế nữa.
Con ngươi Cố Hề Đình co lại, mở miệng giọng khô khốc, "Vậy ngài có cách giải quyết không?"
Phong Dương Tân cũng không đáp lời, chỉ nhìn anh một phen, không biết qua bao lâu mới thở dài, "Cậu có biết hai trăm năm kia con bé ở nơi nào không?"
Phong Dương Tân thấp mắt nhìn Chu Song Song nằm trên giường, nhớ tới dáng vẻ cô lúc nhỏ, ánh mắt ông nhu hòa áy náy.
Ông chợt cười khổ, "Ta tìm con bé nhiều năm như vậy mà vẫn không biết thì ra nó vốn ở Thanh Khâu".
Sau khi rơi từ đỉnh núi thiên ngoại cảnh Thanh Khâu thì đứa cháu gái nhỏ Thiên Lộ hóa thành đóa hoa trong rừng Thanh Khâu, nhập vào trong ngực con hồ ly kia.
Hai trăm năm chờ một đóa hộ tâm hoa nở rộ.
Hoa nở, anh cũng tỉnh dậy, hóa thành một viên hồ đan lưu trở lại luân hồi hoàng tuyền.
"Hộ tâm hoa cứu cậu vì vậy mà cũng kết mối cơ duyên với hai người."
Giọng nói Phong Dương Tân già cỗi vang khắp tai Cố Hề Đình.
Anh cứng còng thân thể đứng tại chỗ, gương mặt toát ra vẻ không dám tin.
"Đến bây giờ ta cũng không nghĩ ra, tại sao con bé lại đem hộ tâm hoa... cho cậu?" Ánh mắt Phong Dương Tân từ ái, ôn hòa nhìn Chu Song Song.
Hộ tâm hoa quan trọng bao nhiêu với Thiên Lộ, con bé luôn biết rõ.
Nhưng tại sao cô lại nguyện lòng đem trao nó cho một con hồ ly ngủ say xa lạ trong rừng kia chứ?
Mãi đến khi Phong Dương Tân rời đi, đối mặt với cửa sổ lớn, nghe gió thổi vù vù qua rèm cửa, Cố Hề Đình mãi vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Không biết qua bao lâu, Cố Hề Đình di chuyển bước chân nhẹ nhàng đến trước giường Chu Song Song.
Anh thấp mắt nhìn gương mặt trắng nõn của cô, mặt đầy ưu tư, khó dùng lời diễn tả.
Qua thật lâu, anh mới đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má mềm mại của cô thì tay run lên.
Tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Tại sao lúc nhìn thấy cô là cảm thấy khác lạ?
Thì ra tất cả những ưu tư ấy không phải là vô cớ.
Làm sao mà anh có thể tùy tiện thích một người con gái bình thường? Đây là chuyện Cố Hề Đình chưa từng nghĩ tới.
Gió trăng ở nhân gian mà nói với anh không quan trọng.
Bây giờ anh cũng không cảm thấy lưu luyến với điều gì ở nhân gian.
Nhưng vì cái gì, cô lại khác biệt?
Có lẽ là vì lần đầu tiên chú ý đến cô, có lẽ lại là từ lần đó vì cô xuyên phá kết giới, xuất hiện ở dòng xe chạy ngược, tất cả bất động lại, cô ở trong mắt anh đã sớm không giống với những người khác.
Mà bây giờ nhìn lại anh sở dĩ sẽ vì cô mà lưu lại lòng trắc ẩn, sở dĩ sẽ không kiềm chế được mà chú ý đến từng động tác nhỏ của cô, hết thảy đều là cảm giác quen thuộc.
Hộ tâm hoa ở đó suốt hai trăm năm, cũng nở rộ trong ngực anh theo từng năm tháng.
Mặc dù anh chưa bao giờ thức tỉnh, nhưng chính hơi thở của cô đã khắc sâu vào đóa hoa nên trong tiềm thức anh luôn nhớ kỹ.
Thì ra cô đã sớm là người trong lòng anh.
Ngón tay anh mơn trớn gương mặt cô, ánh mắt mềm mại.
Anh rất muốn hỏi, vì sao lại đem hộ tâm hoa cho anh? Yết hầu giật khẽ, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hiện tại cô có biết điều gì không?
Môi anh hơi lạnh chạm vào cánh môi cô, hết sức lưu luyến.
—
Sức khỏe của Chu Song Song ngày càng không tốt, hai ba ngày lại sốt ho khan một lần, mỗi lần ho rất lâu đến mức vành mắt đỏ bừng, Thuấn Hoa và Đồ Ngọc rất đau lòng.
Cố Hề Đình kế tất cả mọi chuyện mà Phong Dương Tân đã nói cho Đồ Ngọc.
Cố Hề Đình cũng thông qua huyễn kính ảo ảnh của Cố gia nói cho Cố Cảnh Thanh ở thiên ngoại cảnh biết.
Cố Cảnh Thanh và Đồ Ngọc khiếp sợ hơn, đến bây giờ mới biết Cố Hề Đình tỉnh lại được không phải vì đan dược của họ tìm được.
Ai mà nghĩ rằng tất cả những chuyện này thì ra có ý nghĩa sâu xa.
Bọn họ còn không dự đoán được kiếp trước Chu Song Song là cháu gái của Phong Dương Tân.
Sau khi Đồ Ngọc biết Chu Song Song vì trao Cố Hề Đình hộ tâm hoa mà ngả bệnh, trong lòng bà càng thêm khó chịu.
Ai mà nghĩ hai người sao lại có cơ duyên như vậy?
Kiếp trước vì nhân, kiếp này vì quả.
Cố Hề Đình và Chu Song Song đã được định trước.
Chu Song Song không hề biết chuyện này, nhưng cô cũng cảm nhận được mình ngày càng ốm yếu đi.
Có lúc chỉ đứng ở vườn hoa vài phút cũng sẽ phát sốt.
Vì vậy dưới ánh mắt thường cô lại gầy đi trông