Ngày có kết quả thi đại học, Chu Song Song ngồi trước máy tính chậm chạp tìm kiếm.
Cuối cùng vẫn là Đồ Ngọc đi vào sờ đầu cô, nói trấn an.
"A Đình đã xem rồi ạ?" Chu Song Song hỏi bà.
Đồ Ngọc gật đầu, "Ừ, nó xem rồi."
Chu Song Song không cần hỏi cũng biết anh nhất định thi rất tốt.
Rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí tra cứu điểm, hô hấp ngưng trệ.
Tối nay, thí sinh nào cũng không ngủ được.
Kết quả hiện ra, Chu Song Song thấy điểm của mình.
548 điểm.
Số điểm của cô rất cao nhưng không đủ điểm để vào Đại Học Lệ Thành.
Chu Song Song nắm chặt con chuột.
"Song Song thi không tệ." Đồ Ngọc vỗ vai cô, cười nói.
Chu Song Song mỉm cười nhưng trong lòng vẫn thấy buồn rầu.
Thật ra nếu với thành tích của cô thì số điểm này đã phát huy vượt mong đợi, cô biết mình cần phải phấn đấu để vào Lệ Thành nhưng trong lòng khó tránh khỏi sự trông đợi.
Một bàn tay vươn tới xoa rối tóc cô.
Chu Song Song ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của anh.
"Em thi rất tốt."
Anh cong môi, đôi mắt trong veo.
Đồ Ngọc thấy hai người thì che miệng cười, bà vội đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Song Song nắm tay anh, "Anh thi bao nhiêu điểm vậy?"
"726." Cố Hề Đình ngồi xuống bên cạnh cô.
"Oa..." Chu Song Song nằm trên đùi anh, nghe anh nói thì ngửa đầu lên nhìn hâm mộ.
"Vậy anh chắc chắn sẽ vào đại học Lệ Thành rồi." Cô nằm ngửa trên đùi anh nói.
Tay Cố Hề Đình vuốt tóc cô, "Ai nói nhất định anh phải vào Lệ Thành?"
Chu Song Song lập tức mở to hai mắt, "Rõ ràng anh cũng thích nơi đó mà."
"Anh... anh không cần phải nghĩ đến em." Cô ngồi thẳng dậy, nghiêng người sang, lông mi của cô run lên, "Không phải một hai nhất định em phải học cùng trường với anh..."
Mặc dù đây chính là nỗ lực năm lớp 11 của cô.
Nhưng càng không thể để anh vì cô mà từ bỏ.
Nếu có lựa chọn tốt hơn thì tại sao lại phải buông bỏ?
Không cần thiết.
"Đối với anh cái này không quan trọng." Anh nhéo mặt cô.
Anh không phải là người phàm, không chịu ràng buộc nhân gian, Đại học đối với anh chỉ là một con đường để lấy bằng cấp đường đường chính chính mà thôi.
Cũng không quan trọng.
"Không được." Chu Song Song cầm lấy cổ tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ nghiêm túc, "Hôm qua em đã suy nghĩ rồi, nếu không thể vào Đại học Lệ Thành thì còn có trường khác ở Lệ Thành mà."
Môi Cố Hề Đình giật giật, chuẩn bị nói lại bị cô che miệng lại.
"Anh không được nói gì cả, em quyết định rồi." Mặt cô đầy kiên định.
"...."
Cố Hề Đình nhìn cô ra vẻ nghiêm túc thì không nhịn được mà cười khẽ.
Môi anh hôn lên tay cô, cô đang nói chuyện một mình thì mới phản ứng rụt tay về, gò má nóng đỏ lên.
Tay của cô còn nhiệt độ trên môi anh.
Cố Hề Đình lại đem cô kéo về, để cô nằm trên đùi, sau đó lấy hai tay xoa gương mặt của cô.
Nhìn vào đôi mắt to tròn của Chu Song Song, vẻ mặt anh ôn nhu, đôi mắt sâu không đáy.
"Chu Song Song."
Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc lại trịnh trọng, "Anh hết thảy đều là của em."
"Không cần nhớ quá khứ em đã mất những gì, bởi vì tương lai sau này có anh cho em..."
Lần đầu tiên anh nghiêm túc nói ra cõi lòng mình.
Tay anh nhẹ mơn trớn trên vành tai cô, cô nghe anh nói, "Nếu em muốn học tự mình đối mặt với thế giới này."
"Không cần bất an, cũng không cần sợ hãi, Cố gia sẽ mãi là nhà của em, anh cũng sẽ mãi bên em."
Anh dịu dàng nói.
Chu Song Song nắm chặt áo, nước mắt tuôn ra từ khi nào.
Từ khi mất đi ba mẹ, đến khi mất chú Hai, thế giới của cô chỉ còn màu xám trắng mịt mờ.
Cô không dũng cảm, cũng không ưu tú.
Cô luôn hèn nhát, luôn nhát gan, luôn nhỏ bé trước mặt mọi người và không muốn bị nói ra vào.
Cô vẫn luôn là như vậy.
Bất kể là từ cấp hai hay cấp ba, điều khiến cô hâm mộ và ghen tị với mọi người nhất chính là ba mẹ của những bạn học khác đến trường đón đưa.
Khi đó cô nghĩ, người khác đều có nhà mà cô không có.
Cô thiếu dũng khí để một mình chống chọi với thế giới này, đồng thời cũng có một cuộc sống lẻ loi.
Cô luôn thiếu cảm giác an toàn cực độ, cho nên sau khi bên Cố Hề Đình, cô không nhịn được mà lệ thuộc vào anh, kề cận anh.
Như Cố Hề Đình đã nói, cô phải tự mình đối mặt với thế giới này.
Không cần anh phải để ý đến cô, lựa chọn con đường của mình, cuộc đời chính mình, anh cũng kỳ vọng cô trở nên tự tin để tràn ngập dũng khí sức mạnh.
Anh có thể bảo vệ cô mãi mãi.
Nhưng anh là Thanh Khâu Thiếu quân, từ nhỏ đã gánh vác trách nhiệm trên thân mình, thế giới của anh nguy hiểm hơn nhiều.
Anh còn không chắc bản thân mình có được an toàn hay không.
Cô phải trưởng thành.
"Em biết..." Cách một hồi sau cô mới mở miệng.
Vành mắt hơi đỏ lên, nhưng cô cong khóe miệng, lúm đồng tiền hiện ra.
Giống như anh nói