Gương mặt của anh mờ ảo trong màn đêm đen nhánh, Chu Song Song cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Hai năm qua cô từng gặp anh vô số lần nhưng chỉ có lần này là thật.
"Đừng khóc..."
Cô nghe anh nhẹ nhàng than thở.
Sau đó là hơi lạnh hôn vào trán cô.
"Anh về rồi, Song Song." Anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Đuôi hồ ly quấn quanh eo cô, cằm anh đáp ở trên đầu, mùi hương quen thuộc xông vào trong mũi.
Chu Song Song mím chặt môi, nhịn một hồi cuối cùng không chịu nổi mà ôm lấy anh khóc nấc lên.
"Em cứ nghĩ... Em cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa." Cô khóc sụt sùi, giọng nói run rẩy.
Năm nay Chu Song Song hai mươi tuổi.
Chỉ còn lại hai năm.
Nhưng thân thể nói cho cô biết, có lẽ cô không đợi được hai năm sau.
Cô cứ tưởng rằng hôm đó chính là ngày cuối cùng cô gặp anh.
"Em sẽ không sao cả." Cố Hề Đình nghe giọng nói run rẩy của cô, dưới ánh trăng không ai biết hốc mắt anh đã rơi lệ.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Anh không dám nghĩ, nếu anh tỉnh dậy trễ hơn một chút thì có phải sẽ bỏ lỡ cô không?
Nếu lần này bỏ lỡ cô thì ngàn vạn năm sau cũng không có tìm được linh hồn của cô.
Nhắm hai mắt lại, Cố Hề Đình ôm chặt người trong lòng, đuôi mắt ướt át.
Sau đó cơn buồn ngủ ập tới, Chu Song Song cố chấp mở mắt nhìn anh.
Cho đến khi tay anh nhẹ nhàng mơn trớn gò má của cô, cô nghe anh nói, "Ngủ đi, anh ở đây."
Giọng nói của anh như một loại ma lực, vừa dứt lời, Chu Song Song nhắm hai mắt lại.
Nghe thấy tiếng thở chậm rãi, Cố Hề Đình nhẹ nhàng xoa mi mắt, động tác dịu dàng.
Thuấn Hoa từ trong phòng đi ra, bật đèn phòng khách, đi lên lầu vừa lúc thấy Cố Hề Đình từ phòng Chu Song Song đi ra.
Đôi mắt bà co lại, không dám tin, thất thanh kêu, "Thiếu Quân?"
"Dì Thuấn Hoa."
Cố Hề Đình thấy Thuấn Hoa đứng dưới phòng khách.
Dưới ánh đèn, anh tỏa sáng đứng đó, sau lưng là cái đuôi hồ ly nhẹ nhàng đung đưa, vẻ mặt bình tĩnh dựa vào lan can.
"Thật... Là Thiếu Quân." Hốc mắt Thuấn Hoa ửng đỏ.
Thuấn Hoa bước nhanh lên lầu dừng lại ở trước mặt Cố Hề Đình, lại nhìn anh một lần, chắc chắn không phải là ảo giác mới vội vàng đi kêu Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc thấy Cố Hề Đình mà cứ ngỡ là ảo giác.
Cho đến khi bà đưa tay ra chạm vào mặt anh.
Nước mắt làm mờ đi tầm mắt của bà.
"A Đình..." lúc bà mở miệng, môi run run.
Bà vốn cho rằng cả đời này con trai bà sẽ không trở lại.
Mười tám năm như là một giấc mộng ngắn ngủi, hình như anh chưa từng tỉnh lại.
Tiếc nuối duy nhất trong đời này của Đồ Ngọc chính là không cho Cố Hề Đình một đời hoàn chỉnh, để anh phải ngủ say suốt 300 năm.
Con cháu thần linh đến bây giờ luôn khó khăn, mà Đồ Ngọc và Cố Cảnh Thanh sống với nhau lâu như vậy mới có được một đứa con trai là Cố Hề Đình.
Nhưng không thể làm gì được, vừa sinh ra lại ngủ say 300 năm.
Đối với đứa con trai này, Đồ Ngọc vẫn luôn áy náy trong lòng,
"Mẹ, mẹ khóc cái gì?" Cố Hề Đình cười một tiếng, lúc Đồ Ngọc ôm lấy anh, anh vỗ vai bà.
Ngày hôm sau, Cố Cảnh Thanh trở về, thấy Cố Hề Đình thì ông cũng rơi nước mắt.
Ngón tay ông dò hướng trong ngực của Cố Hề Đình, ánh sáng lóe lên, vẻ mặt Cố Cảnh Thanh biến đổi kinh ngạc.
Rõ ràng ông cảm nhận được đóa hộ tâm hoa trong ngực Cố Hề Đình đang hồi sinh.
Không chắc chắn lắm nên lại dò xét một lần nữa.
Quả nhiên, hộ tâm hoa