Trong Lam Mai Lầu, các cô nương vì tranh đấu sự chú ý của Long Ngạo Thiên, đem tất cả vốn liếng để câu dẫn hắn lại vừa phải nghĩ biện pháp loại bỏ địch, cho nên từ trước đến nay tại đây đầy đủ những thứ phức tạp, thủ đoạn chồng chất.
Hoặc giống như chỉ đến gây sự chú ý của các mỹ nữ như Thôi Lan, Tiểu My, Oanh Oanh,...
- Nghe nói Long thiếu gia đã trở về, nhưng hiện tại trời gần tối rồi mà bây giờ thiếu gia vẫn chưa xuất hiện, có phải thiếu gia quên chúng ta rồi không?
Tiểu My mặc xiêm y mỏng tang, có thể nhìn rõ cái yếm đỏ tươi ở bên trong, tiểu mỹ nhân dùng tay chống cằm, lẳng lơ đến tận cùng, ai oán khi bị vắng vẻ, phòng tịch mịch.
- Ta vừa mới cho Thanh nhi đi nghe ngóng, thiếu gia có mang theo một người trở về, hơn nữa còn cho nàng ta ngủ ở Mẫu Đơn Lầu của thiếu gia!
Một âm thanh quyến rũ mềm mại của Oanh Oanh, dáng vẻ hạng nhất, khiến cho người ta say mê.
- Thật sao!?
Tiểu My cả kinh.
- Hẳn là thế, Thanh nhi không cần thiết phải nói bậy, đúng không?
-... Long thiếu gia nhất định đã có niềm vui mới.
Tiểu My buồn bả thở dài.
- Không nghĩ tới thiếu gia phong lưu háo sắc, dĩ nhiên sẽ để cho một cô nương ở trong Mẫu Đơn Lầu của hắn... Kỹ viện Lam Mai sẽ thiếu đi một khách quý.
Oanh Oanh yếu ớt nói.
- Các người đúng là không có tiền đồ!
Thôi Lan vẫn vẻ mặt âm trầm, tức giận hừ một tiếng.
- Thôi Lan, chẳng lẽ người không có cảm giác gì sao? Cô nương kia khẳng định có cái hơn chúng ta.
Tiểu My than nhẹ.
- Đúng vậy! Người xem, trước kia chúng ta bước vào Long phủ, viện của thiếu gia ra rất nhiều quy củ, chúng ta ngoại trừ thắp hương trong viện thì những nơi khác không được phép bước vào.
- Thì tính sao? Ta đi ra ngoài đây, không có việc gì.
Thôi Lan kiêu ngạo nói.
Đó là bởi vì người đau khổ cầu xin thì Long thiếu gia mới bỏ qua cho người, nhưng cũng kể từ lần đó thì Long thiếu gia cũng không đến tìm người nữa. Trong lòng hai người đều nghĩ như vậy, tuy nhiên cũng không dám nói ra.
- Lẽ nào các người sẽ cho rằng Long thiếu gia sẽ chỉ có độc nhất một nữ nhân sao?
- Mặc dù ta nghĩ là không, nhưng nếu cô nương được ở trong Mẫu Đơn Lầu thì đại biểu sẽ được sủng ái một thời gian, sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh thiếu gia hơn.
Tiểu My phân tích.
- Cho dù số phận cuối cùng giống nhau, chỉ có điều cố gắng khiến cho người ta hâm mộ, đúng không!
Oanh Oanh phụ họa.
Thôi Lan đứng dậy.
- Quên đi, ta lười cùng với những người không có tiền đồ như các người ở chung một chỗ, ta muốn trở về phòng.
- Thôi Lan, chẳng lẽ người có biện pháp gì sao?
- Không quan hệ với các người.
Nàng đương nhiên là có biện pháp, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho các nàng biết, nàng nhất định sẽ trở thành một thiếp thất của thiếu gia.
Nhìn Thôi Lan rời đi, hai người nhìn nhau rồi trầm mặc một hồi, Tiểu My nhẹ nhàng thở dài.
- Oanh Oanh tỷ tỷ, hơn bảy tháng nhàn nhã không cần hầu hạ nam nhân, không phải bị nam nhân làm nhục sinh hoạt, tỷ còn muốn diễn lại kịch không?
- Còn muội?
Tiểu My lắc đầu nói:
- Ta không muốn.
- Ta cũng không muốn, nhưng mà ta đoán, nếu không muốn thì phải làm cho Long thiếu gia đưa chúng ta ra ngoài.
Trước kia khi ra cửa hắn từng có ý muốn đưa các nàng đi ra ngoài, chỉ là đột nhiên xa nhà khiến cho hắn chưa kịp làm mà thôi.
- Đúng vậy! Ta cũng nghĩ vậy.
- Nếu không ra ngoài được, người có cam lòng không?
Oanh Oanh tiếc hận nói.
- Không cam lòng thì sao? Chết lỳ ở chỗ này ư?
- Chúng ta có thể cầu Long thiếu gia chuộc thân cho chúng ta.
- Đừng ngây thơ, nếu Long thiếu gia có lòng chuộc thân giúp chúng ta thì đã chuộc từ trước đây rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?
- Nói cũng phải.
- Hiện tại, chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
- Đúng vậy, chỉ có thể chờ đợi.
Hai người nhìn nhau rồi cảm thán.
------Đường phân cách nam chính và nữ chính lạc nhau-------
Sau khi Phạm Quốc Bảo và Huyền Thiên rời đi thì Phạm Hoài An an vị ngồi ở cầu thang Mẫu Đơn Lầu chờ Long Ngạo Thiên.
Trời đã sẩm tối, bóng dáng nàng tựa bên trụ thang dần dần biến mất trong bóng đêm, hai nha hoàn đi qua cũng không phát hiện ra nàng, cho nên ở bên ngoài mà nói chuyện to nhỏ.
- Phạm cô nương... Thiếu gia...
Loáng thoáng, nàng nghe thấy nha hoàn dường như đang nói chuyện gì đó liên quan đến nàng, vì thế nàng phục hồi tinh thần và cẩn thận lắng nghe.
- Người nói thật sao?
Nha hoàn tên Thanh nhi cất giọng nói.
- Đương nhiên là thật, đây là do Hồ Hiếu nói với ta đó!
Một nha hoàn khác vẻ mặt đầy chắc chắn nói.
- Ta còn tưởng rằng thiếu gia an bài cho Phạm cô nương ở Mẫu Đơn Lầu thì đại biểu cho Phạm cô nương có vị trí đặc biệt trong lòng thiếu gia.
Thanh nhi lắc đầu nói.
- Làm ơn đi, tính tình của thiếu gia không phải là người không biết, sao có khả năng chỉ yêu một nữ nhân này được! Trước không nói Tử Khuynh cô nương mỹ lệ đoan trang lại hiền thục, hơn nữa một tay mị hoặc đàn ông Phạm cô nương còn thua xa những cô nương ở kỹ viện Mai Lam, nhất là dăm ba cái trò kỹ xảo phục vụ nam nhân kia.
Tiểu Như phân tích mạch lạc rõ ràng.
- Rốt cuộc thì thiếu gia coi trọng Phạm cô nương ở điểm nào nhất?
- Không phủ nhận thì chính xác là Phạm cô nương xinh đẹp hơn so với các cô nương khác, ta có thể phỏng đoán, có khả năng là thiếu gia
muốn nếm thử thức ăn tươi mới, muốn thử các loại cảm giác mới mẻ, nhưng chắc cũng giống như xưa thôi, thiếu gia sẽ dần dần mất đi hứng thú với Phạm cô nương.
- Nói cũng phải, tính tình thiếu gia vốn là như vậy.
Thanh nhi gật đầu.
- Người nghĩ xem bao lâu nữa thì thiếu gia sẽ chán Phạm cô nương?
Nàng nhún nhún vai:
- Cái này... Ta cũng không đoán trước được, dù sao đây là lần đầu tiên thiếu gia dẫn theo một vị cô nương về nhà, lại còn ở trong Mẫu Đơn Lầu đấy.
- Ta đoán chắc chỉ được khoảng nửa năm, người nói xem?
- Ta đoán! Khả năng...
Tiếng nói của hai người càng lúc càng xa, cho đến khi không nghe thấy bất cứ tiếng nói nào nữa.
Các nàng ấy đang nói gì thế? Đây là lần thứ hai Phạm Hoài An nghe thấy hai từ thanh lâu này, thanh lâu rốt cuộc là nơi như thế nào, các cô nương bên trong đó thủ đoạn rất lợi hại sao?
Nàng cũng không tin Ngạo Thiên ca ca giống như người trong lời nói của hai nha hoàn, nàng khẳng định hắn thích nàng.
Tuy rằng nàng kém Tử Khuynh cô nương đoan trang hiền thục, nhưng mà nếu nói thủ đoạn nàng không bằng các cô nương ở thanh lâu vậy thì nàng phải đi đến thanh lâu xem các cô nương ở đó, nhìn xem rốt cuộc các nàng ấy có bản lĩnh gì, chỉ cần biết thì nhất định nàng sẽ học được.
- Sao muội lại ngồi ở chỗ này?
Long Ngạo Thiên vừa về đến Mẫu Đơn Lầu thì nhìn thấy nàng ngồi một mình trên bậc thang hành lang.
- Ngạo Thiên ca ca, huynh đã về rồi!
Nàng lấy lại tinh thần, cao hứng đến nỗi nhảy vọt vào trong ngực hắn:
- Nhanh một chút, nhanh dẫn người ta đi ra ngoài nha!
- Khẩn cấp đến thế sao? Dùng bữa tối chưa?
- Đi ra ngoài rồi ăn, có được không?
Đôi mắt nàng sáng như vầng trăng nhỏ, hết sức linh động.
- Được rồi! Ta mang muội ra ngoài dùng bữa, chỉ có điều muội phải đồng ý với ta là không được chạy lung tung, ngoài đường rất đông người.
- Được rồi, muội đồng ý, đi thôi!
Nàng không kịp chờ đợi liền lôi kéo Long Ngạo Thiên.
Miệng vừa mới nói đồng ý, nhưng mà...
Đến đường rồi bọn họ vẫn lạc nhau.
Long Ngạo Thiên lo lắng đẩy đoàn người ra, nỗ lực tìm kiếm Phạm Hoài An, nhưng sóng người vô cùng nhiều, hắn căn bản không có cách vượt qua.
- Hoài An, Hoài An!
Hắn hô to, nhưng thanh âm lại bị dìm ngập trong sóng người đông đúc ồn ào.
Dòng người ban đêm nhiều hơn rất nhiều so với ban ngày, bởi vì mỗi lần vào dịp trăng tròn đều có tiệc đêm, cho nên sóng người đổ vọt đến đó.
Mới vừa rồi bọn họ dùng xong bữa tối, thì Phạm Hoài An muốn đi góp vui, không nghĩ tới đi chưa được bao lâu thì tay hắn vừa trượt, bóng dáng nàng liền biến mẫu.
Chết tiệt! Hắn quá sơ sót!
Hắn tiếp tục nhìn xung quanh, lần đầu lĩnh ngộ được cảm xúc vừa vội vàng vừa hoảng sợ.
Mà ở một đầu khác, Phạm Hoài An bị dìm ngập trong đám người, mất đi phương hướng, cứ đi theo phương hướng dòng người đổ đến.
Nàng hơi hoang mang, phóng tầm mắt nhìn đều là dòng người chật chội, không chừa lại một khe hở để nàng nhìn ra.
- Ngạo Thiên ca ca... Ngạo Thiên ca ca...
Nàng hoang mang, nhưng thanh âm nhu nhược lại bị đám người bao phủ lại, nàng gấp đến độ khóc lên.
Nàng bị xô đẩy, bị nhiều người đụng phai, khắp người đều đau, sau đó, không nghĩ tới nàng bị đẩy ra ngoài, đập vào bức tường ven đường.
"A!" Một tiếng hô đau đớn vang lên, nàng xoa đầu ngồi chổm hổm xuống bên tường.
Vừa hoảng sợ vừa đau đớn, mũi nàng hơi chua, nếu không phải là ý thức được mình đang ở trước mặt mọi người thì thật sự nàng muốn khóc thật to.
Quên đi, vẫn là vượt qua dòng người rồi hãy nói! Nhất định là Ngạo Thiên ca ca cũng đang gấp gáp tìm nàng.
Nàng không biết mình tránh qua bao nhiêu người, chỉ thấy đám người thưa dần, tập trung về phía tiệc trà, mà toàn thân nàng bị mưa đêm ngấm vào khiến nàng lạnh phát run.
Một người phụ nhân cùng một gã trung niên nhìn thấy Phạm Hoài An, hai người nhìn bốn phía một chút, sau đó mỉm cười tiến lên, đánh giá nàng từ trên cao xuống, đáy mắt hiện lên vẻ hài lòng.
- Cô nương, tại sao cô lại ngồi chổm hổm một mình ở chỗ này vậy?