Cuối cùng cũng lên cấp ba!
Chưa khi nào tôi muốn lớn nhanh như lúc này, thậm chí tốt nghiệp luôn cũng được, càng nhanh càng tốt!
Tôi cùng với Dịu - cô bạn thân từ hồi học mẫu giáo hòa cùng dòng người đông đúc, đổ về các lớp học. Trường chúng tôi là trường chuyên của thành phố - trường THPT Yên Mỹ- nên số lượng học sinh chen chân về đây rất đông. Tất cả đều là những người có lực học xuất sắc, nếu không thì chắc chắn phải có năng khiếu xuất chúng về thể thao, mỹ thuật, âm nhạc.. hoặc bét ra cũng có gia thế khủng khiếp, đủ sức trả học phí cho họ.
Dễ hiểu thôi, trường tôi chia làm hai trường phái rõ rệt: trường phái thứ nhất mang mỹ danh "Giỏi" - trường bao tất từ ăn trưa cho đến học phí, chỉ cần cố gắng duy trì thành tích là được. Nếu không duy trì nổi, đơn giản, ngay sau khi thi xong có kết quả là sẽ bị hất cẳng khỏi nơi này ngay!
Trường phái thứ hai khiêm nhường hơn nhưng chiếm số lượng đông hơn và khả năng áp chế mọi thế lực lớn hơn, ấy là "Giàu"! Họ chi ra một số tiền khủng để theo học trường danh tiếng này, chấp nhận mua kiến thức và môi trường học tập tốt nhất. Nhưng nói hoa mỹ thế thôi chứ đám con nhà giàu có mấy đứa thực sự tập trung học đâu, trừ mấy người vừa giỏi vừa giàu ra, đa phần đám người ấy coi đi học như đi chơi, có người còn coi thường giáo viên ra mặt nữa..
Thật ra tôi cũng chỉ nghe đồn như thế vì tôi vừa mới bước chân vào trường này lần thứ hai mà thôi. Lần đầu là đi thi, còn lần hai là lúc này - để nhập học. Gia cảnh nhà tôi không tốt, bố mất, mẹ đau yếu nên tôi buộc phải ép mình học thật giỏi, trưởng thành thật nhanh để kiếm tiền nuôi bà. Trường cấp ba bình thường gần nhà thật nhưng lại không miễn học phí, thế nên tôi chỉ còn cách đạp xe đạp mười cây số mỗi ngày để đến ngôi trường sang chảnh này. Cũng may chỗ này bao ăn trưa, nếu không nguyên chuyện đạp xe qua lại cũng đủ khiến tôi hộc máu, không học hành được gì rồi!
Dịu đứng cạnh tôi đây thuộc đẳng cấp VIP, có nghĩa là em nó vừa xinh vừa giỏi vừa giàu. Nhà nó thừa sức cho nó học trường này, nhưng nó cũng thừa sức thi đậu và tự được miễn học phí. Nói thật, cuộc đời con bé như một bức tranh đẹp vậy, làm tôi nhiều lúc phải bóp đầu suy nghĩ có phải ông trời định trêu ngươi mình hay không? Cố ý gửi đến cạnh mình một đứa bạn hoàn hảo đối lập, là hàm ý cười nhạo tôi "đáng đời" có phải không?
Hừ, Hải Dương tôi đây chưa bao giờ chịu thua số mệnh, rồi sẽ có lúc tôi vượt qua tất thảy, đứng trên đỉnh nhân sinh mà cười! Chờ đó!
"Nè, Hải Dương nhìn kìa!" Tôi và Dịu băng qua dãy hành lang, hai đứa may mắn được học chung lớp 10A1 nên lúc này vẫn đi cùng với nhau.
Dịu đã quyết rồi, nó bảo dù thế nào nó cũng sẽ xin thầy cô chủ nhiệm cho ngồi cùng tôi vì nó sợ nó ít nói khó hòa nhập cộng đồng. Nhưng tôi không nghĩ thế, với vẻ ngoài và sự sắc sảo của nó thì sớm muộn cũng có cả tá người sáp gần thôi. Không sao, nó không sợ thì tôi sợ, xã hội giờ phân biệt giàu nghèo kinh lắm, ngày trước học cấp II cũng chỉ vì nhà tôi nghèo, tôi không có bố nên đầy đứa tẩy chay không chơi với tôi. Nếu không phải vì có Dịu luôn bên cạnh thì, ai dà, thời gian khó khăn ấy chắc tôi không cố vượt qua nổi!
Dịu à,
"Nhìn cái gì?" Hành lang đầy nhóc những người, nam thanh nữ tú, ai nấy đều mặc đồng phục trường cũ xinh đẹp và sang chảnh. Cũng phải, hôm nay trường mới tập hợp học sinh để làm thủ tục nhập học và do đồng phục. Mỗi người một vẻ là đúng rồi.
Nhìn lại cái áo trắng của mình tuy không bị nước lòng nhưng lại bị sờn vai.. Chậc, chẳng sao, nghèo cũng được, sau này giàu tôi sẽ ăn diện sau!
Xuyên qua đám đông, tôi men theo ngón tay thanh mảnh đẹp đẽ của Dịu, bắt được một bóng lưng. Ồ, người này tôi biết! Nhìn cái lưng thôi tôi đã nhận ra là ai rồi!
Nhân vật nổi tiếng ở trường cấp hai chúng tôi từng theo học: đầu gấu số 1! Quốc Bảo - kẻ có thành tích đen tối xếp hàng TOP ở trường trong vòng 20 năm trở lại đây. Học lực yếu kém, suốt ngày đánh nhau gây sự, thuốc lá, karaoke, gái gú.. thứ gì cũng thấy dính đến cả! Nhiều lúc tôi không hiểu nổi vì sao cậu ta lại có thể lên lớp đều và tốt nghiệp, thậm chí còn vào được trường Yên Mỹ này nữa.. Lẽ nào do bố mẹ cậu ta dùng tiền mua điểm, hay do các thầy cô bị gương mặt điển trai chết người kia bỏ bùa? Đúng đó, Quốc Bảo đẹp trai lắm, cậu ta đẹp tới mức đủ sức khiến tim người ta trụy đi đấy! Nhưng "người ta" dĩ nhiên không bao gồm tôi, vì tôi thuộc loại cơm áo không đùa với khách thơ, nghèo nên chỉ nghĩ tiền thôi!
"Ha ha, mày crush nó à mà chú ý đến nó dữ vậy?"
"Điên à?" Dịu vỗ tôi một cái rõ mạnh, lúc này đã gần đến giờ vào tập hợp nên học sinh tản đi rất nhanh, trở về phòng học chỉ định. Đoạn hành lang chỗ chúng tôi đứng thưa người trong nháy mắt, Quốc Bảo vốn bị cả đám che lấp đột ngột hiển hiện, tỏa sáng lóa mắt. Dịu bị tôi kéo nhưng cũng không bước chân đi, mắt dán chặt vào cậu ta, hai má hồng hồng. Vậy còn nói không crush, ai tin? Chó nó tin! "Quốc Bảo ở đâu cũng nổi bật nhỉ!"
"Được mỗi cái vỏ!" Tôi xì một tiếng, không quan tâm lắm mà đi trước "Mẽ đẹp thì làm gì? Cuối cùng cũng vẫn ăn bám bố mẹ đấy thôi!"
"Này.." Dịu thấy tôi bỏ đi liền nhìn quanh một cái rồi cũng chạy theo. Con bé níu lấy tay áo khiến tôi phải quay đầu lại, vừa lúc xoay mặt, đôi mắt đột nhiên bị ánh nhìn đầy châm biếm của một người tóm lấy.
Quốc Bảo đứng cách chúng tôi ba bước chân, cậu ta nhếch môi cười nhạt, tựa như đã nghe thấy toàn bộ những lời ngu ngốc tôi vừa thốt ra rồi.
Ồ, dự cảm chết tiệt của tôi vừa lóe sáng, nó thông báo cho tôi hay: tôi lọt vào tầm ngắm của tên này rồi!