Nhà hàng được thiết kế theo phong cách Châu Âu không mức lộng lẫy mà ngược lại đơn giản nhưng đầy tinh tế thể hiện sự trang trọng, năng động, k1ch thích ngon miệng cho thực khách, tạo cho Tần Nguyệt cảm giác rất thoải mái.
Cô chọn vị trí ngồi có thể nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài.
Rất nhanh một người phục vụ của nhà hàng xuất hiện cầm menu đặt nhẹ lên bàn hỏi:
- " Quý khách muốn dùng gì? "
Tống Cận Trạch đẩy menu lại gần phía Tần Nguyệt ý bảo cô chọn món.
Tần Nguyệt mở xem, nhìn qua vài trang thì cô đã chọn được vài món ưng ý.
Ghi lại tất cả món ra giấy người phục vụ nở một nụ cười chuyên nghiệp nói:
- " Quý khách chờ trong giây lát ".
Phục vụ nhà hàng rời đi, không khí trên bàn ăn lại trở nên yên tĩnh.
Tần Nguyệt cũng không có ý muốn nói chuyện với Tống Cận Trạch nên đã cố tình ngó lơ anh nhìn ra bên ngoài cửa kính của nhà hàng nhìn ngắm dòng xe tấp nấp dòng người vội vàng, sở dĩ cô chọn ngồi ở đây nhìn ngắm bên ngoài chỉ là phần nhỏ phần lớn đều là muốn né tránh Tống Cận Trạch.
Đương nhiên, Tống Cận Trạch hiểu rất rõ từ lúc Tần Nguyệt chọn chỗ ngồi anh nhìn ra được tâm tư của cô nhưng đã là Tần Nguyệt chọn a hoàn toàn không có ý kiến.
Mọi cô gái gặp được Tống Cận Trạch là như gặp được vàng, không biết dùng bao nhiêu chiêu trò để tiếp cận, nói chuyện cùng anh, nhưng Tống Cận Trạch đều không để ý chỉ xem như là ruồi bọ vây quanh khiến người khác khó chịu mà chán ghét.
Nhưng Tần Nguyệt lại khác, từ ngay bữa tiệc cưới anh đã có ấn tượng, cô không bao giờ để anh vào trong mắt, trong mắt cô Tống Cận Trạch chỉ là ruồi bọ mọi lúc sẽ khiến Tần Nguyệt chán ghét và muốn trốn chạy.
Anh không tin với sức hấp dẫn của mình không thể làm cho Tần Nguyệt không chú ý đến, có thể ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu trong lòng lại đang vui mừng vì được một người hoàn hảo như Tống Cận Trạch anh đây theo đuổi.
Còn muốn né tránh không dễ đâu.
Ánh mắt anh liếc nhìn bên ngoài cửa kính sau đó ánh mắt đã di chuyển đến chỗ của Tần Nguyệt, cười nhẹ một cái, Tống Cận Trạch lên tiếng:
- " Vẻ đẹp bên ngoài có thể hấp dẫn được ánh mắt của em chẳng lẽ với vẽ đẹp và sức hấp dẫn của tôi không thể gây sự chú ý của em? "
Những lời nói của anh Tần Nguyệt coi như là chưa nghe thấy gì, vẫn tiếp tục việc nhìn ngắm thành phố của mình.
Khoé miệng Tống Cận Trạch nhếch lên một chút, người phụ nữ trước mắt này quá cao ngạo cố tình không nghe anh nói.
- " Bên ngoài không đẹp bằng tôi em không cần phải chăm chú ý đến thế .
Tần Nguyệt vẫn không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ lạnh nhạt, nếu là người khác nghe những lời này của anh đã muốn nhào đến ôm anh rồi.
- " Em rõ ràng nghe thấy tôi nói, cần gì phải làm như không nghe thấy.
"
Lúc này Tần Nguyệt mới nhìn Tống Cận Trạch, nhún vai một cái.
- " Tôi không có gì muốn nói với anh ".
Khuôn mặt cô hiện lên vẻ khó chịu, ghét bỏ.
Vẻ mặt ghét bỏ đó của cô không hề khiến Tống Cận Trạch tức giận mà