Hoàn thành tất cả mọi công việc, bên ngoài bầu trời cũng đã sập tối, Tần Nguyệt nhìn sang chiếc đồng hồ đã là 6 giờ 30 phút.
Cô dùng hai bàn tay mát xoa cổ đã đau mỏi của mình sau đó thả lưng xuống chiếc ghế dựa thả lỏng để cho cơ thể ở trạng thái thoải mái nhất.
Cảm giác hoàn thành xong mọi việc thật tốt.
Sau khi cơ thể đã bớt mệt mỏi, Tần Nguyệt ngay lập tức cầm lấy túi sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Thường ngày 5 giờ đã tan giờ làm việc mà bây giờ đã hơn 6 giờ 30 phút nên trong Tần Thị rất ít người đi lại, chỉ còn lại không qua nổi mười người ngoài Tần Nguyệt ra ra thì còn vì nhân viên vẫn tiếp tục ở lại tăng ca.
Không bao lâu, Tần Nguyệt đã đứng trước Tần thị chờ đợi một chiếc taxi.
Cô ngáp một hơi thật dài, hôm nay cô đã quá mệt mỏi, hai tay Tần Nguyệt ôm trước ngực, sắp vào mùa đông thời tiết bắt đầu sẽ giảm nhiệt độ xuống nên buổi tối trời sẽ lạnh.
Sáng nay cô không mang theo áo ngoài trên người chỉ có chiếc áo sơ mi, đứng đợi khoảng 10 phút Tần Nguyệt đã không chịu nỗi cái lạnh, môi của cô đã khô lại, mặt cũng đã trở nên trắng bệch.
Không biết cô còn phải đứng đây đợi đến khi nào, nếu có chiếc xe của cô ở đây có lẽ bây giờ cô đã về nhà, nằm trên trong chiếc chăn ấm áp.
Nghĩ đến đây Tần Nguyệt muốn ngay lập tức trở về.
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô màu đen đã dừng lại trước mặt cô.
Chiếc xe trông khá quen thuộc, đây không phải xe của Tống Cận Trạch sao.
Cô chớp chớp mắt nhìn về phía chiếc xe.
Cửa sổ của chiếc xe được kéo xuống, xuất hiện sau cửa kính là nụ cười trên khuôn mặt điển trai đầy vẻ đào hoa của Tống Cận Trạch.
- " Xin lỗi, đã để em chờ lâu, lên xe anh đưa em trở về ".
Mắt thấy Tần Nguyệt vẫn đứng im chỗ cũ không có dấu hiệu bước lên xe.
Tống Cận Trạch thong thả nói thêm một câu.
- " Em còn không mau lên xe sẽ bị chết cóng bên ngoài đấy.
Hình như gần đây có một tên bi3n thái thường xuyên bắt cóc phụ nữ, em xinh đẹp như thế sẽ không thoát khỏi móng vút của tên bi3n thái đâu ".
Nghe đến đây Tần Nguyệt có chút hoài nghi cùng sợ hãi.
Mặc dù, cô chưa tận tai nghe tin tức nhưng mấy hôm trước cô có nghe loáng thoáng nhân viên của mình có nói qua về chuyện này.
Tần Nguyệt liếc mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải, trời càng lúc càng tối cũng rất là lạnh cô còn đứng ở đây có khi tên bi3n thái sẽ xuất hiện từ phía sau đánh ngất cô rồi ma không biết quỷ không hay đem cô bắt đi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Nguyệt đã thật sự sợ hãi, ngày thường cô có lạnh lùng cao ngạo đến mấy thì cô vẫn là phụ nữ lỡ gặp phải chuyện này ai mà có thể bình tĩnh được nổi.
Không suy nghĩ thêm nữa Tần Nguyệt trực tiếp lên xe, nhanh chóng thắt dây an toàn, nhìn về phía trước nói:
- " Đi thôi ".
Nữa phút sau, Tống Cận Trạch vẫn chưa khởi động xe, cô nhìn sang chỗ của anh.
- " Anh làm gì lâu thế ".
Tống Cận Trạch đang bận lấy đồ ở phía