Sau khi thoát ra bằng cửa sổ Tần Nguyệt dùng tất cả sức lực còn lại của mình chạy, đôi bàn chân không có một thứ gì để bảo vệ bị những viên đá trên núi làm cho bị trầy xước nhưng cô không quan tâm nén lại đau đớn mà chạy.
Trong lòng Tần Nguyệt lúc chỉ chỉ hiện lên chữ " chạy " vì đây chính là cơ hội để cô thoát khỏi căn nhà hoang đó nếu bị bắt bọn chúng bắt trở lại Tần Nguyệt sẽ không còn cơ hội nào để thoát.
Trong căn nhà hoang lúc này, bọn bắt cóc đang ngồi chơi đánh bài rất hăng say, một tên trong số đó ánh mắt vô tình lướt ngang qua chỗ ghế trói Tần Nguyệt.
Mắt hắn liền hoảng hốt, sợ hãi hắn bật dậy khỏi ghế, hét lớn:
- " Con nhỏ đó đâu rồi??? ".
Nghe đồng bọn của mình hét lớn lên lúc này bọn chúng mới dừng lại, nhìn về chiếc ghế chỉ còn thấy sợi dây đang nằm ngổn ngang trên mặt đất còn người mới vừa bị trói ở đây đã không còn thấy nữa.
Chỉ sơ xuất một chút đã để cô ta có cơ hội chạy trốn, khuôn mặt bọn chúng hiện lên sự sợ hãi, để đại ca trở về biết được sự việc chắc chắn bọn chúng sẽ chết rất thảm hại.
Một tên bắt cóc đi lên cầm sợi dây lên nhìn vết cắt vẫn còn rất mới, hắn đưa mặt nhìn xung quanh sau đó ánh mắt dừng lại ở cửa sổ, nở một nụ cười, đi lại cửa sổ, hắn chắc chắn cô ta đã chạy thoát đường này bởi vì trên cửa kính dính một vệt máu đỏ còn rất tươi chưa khô lại.
- " Cô ta chỉ vừa mới đi, chưa đi được bao xa đâu tất cả nên chia nhau đi kiếm ".
Nói xong bọn bắt cóc đi theo hướng cửa sổ chia nhau đi kiếm Tần Nguyệt.
Trong lúc này, cô đã chạy được một khoảng cách căn nhà hoang không xa, đứng đây Tần Nguyệt vẫn thấy được ngôi nhà, cô muốn tiếp tục đi tiếp nhưng cả cơ thể đều không cho phép, bàn chân bị chóc một mảng da, cánh tay còn đang không ngừng rỉ máu, quần áo trên người cô ướt nhẹp, trời đêm trên núi còn rất lạnh lẽo.
Tần Nguyệt buộc phải ngồi nghĩ dưới một cục đá, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình mà cắn răng chịu đựng.
Bọn bắt cóc đang ra sức tìm kiếm Tần Nguyệt, lục soát khắp nơi vẫn chưa tìm ra cô thì không khỏi tức giận.
- " Mẹ kiếp! Tìm mãi không thấy, dám để tao mệt mỏi đi tìm như vậy để tao bắt được tao đánh chết nó ".
Nghe thấy có tiếng người, Tần Nguyệt mới nhìn về hướng phát ra giọng nói, lúc này cô mới phát hiện bọn bắt cóc đã kiếm cô đến tận đây chỉ cách đó không xa chỉ cần chiếc đèn trên tay chíu xuống sẽ thấy Tần Nguyệt.
Cả cơ thể cô run rẫy, trong lòng hốt hoảng sợ hãi bọn bắt cóc thấy mình không dám động đậy nhưng nếu còn ở chỗ này rất có khả năng Tần Nguyệt sẽ bị bắt lại rất cao.
Cô bắt đầu di chuyển động tác rất chậm đi được một hai bước chân Tần Nguyệt sẽ quay đầu nhìn