Cuối cùng Tống Cận Trạch anh cũng đã tìm thấy người phụ nữ mình yêu và muốn bảo vệ cô cả đời không cho bất cứ người nào gây tổn hại đến cô chuyện lần này là do anh sơ sót.
Tống Cận Trạch sau này cũng không phải ghen tỵ với Chính Hạo nữa.
Nghĩ đến đây anh lại nỡ nụ cười thỏa mãn sau đó khẽ hôn lên trán của Tần Nguyệt.
"Em đói không, anh có mang cháo đến cho em ăn bồi bổ cơ thể".
Nhắc đến ăn Tần Nguyệt mới nhớ ra lúc Tống Cận Trạch chưa đến cô có chút khát mãi chìm đắm trong tình yêu của anh mà Tần Nguyệt quên mất bây giờ cổ cô khô đến nói cũng khó khăn.
Đúng là tình yêu làm cho con người ta trở nên mụ mị.
"Trạch, rót em ly nước".
Không để Tần Nguyệt nói thêm anh nhanh chân lại bàn rót cho cô một ly nước đưa đến cho Tần Nguyệt uống.
Xong cô còn đưa ly nước cho anh cất.
Nhìn Tống Cận Trạch loay hoay, Tần Nguyệt bật cười thành tiếng.
Anh không hiểu cô đang cười vì cái gì liền hỏi.
"Em cười cái gì? Mặt anh dính gì sao".
Sau đó, Tần Nguyệt liền gật ngoắc tay biểu thị cho anh lại gần cô.
Tống Cận Trạch lại tưởng khuôn mặt mình dính gì thật liền lại gần Tần Nguyệt.
Khuôn mặt anh hiện tại đang rất gần, cô không một chút suy nghĩ trực tiếp hôn lên má anh.
Tống Cận Trạch còn chưa hiểu chuyện gì còn nhìn Tần Nguyệt bằng đôi mắt tràn đầy sự bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Hành động vừa xong, Tống Cận Trạch còn nghe Tần Nguyệt lí nhí nói:
"Cảm ơn anh".
Tống Cận Trạch hiểu cô cảm ơn anh vì điều gì.
"Không cần cảm ơn anh đây là chuyện anh phải làm".
Nói xong, không để Tần Nguyệt kịp phản ứng Tống Cận Trạch đã dành lại thế chủ động về mình trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cách dịu dàng, cả cơ thể Tần Nguyệt dều được anh ôm vào trong lòng còn cẩn thận đến mức nhẹ nhàng tránh làm vết thương làm cho cô đau.
Ban đầu Tần Nguyệt còn kinh ngạc rất nhanh cô đã thay đổi trạng thái đáp trả lại nụ hôn của Tống Cận Trạch.
Cả hai chìm đắm trong nụ hôn, day dưa không dứt mãi, cả hai cùng trầm luân trong thế giới riêng của mình cho đến khi cảm nhận hơi thở của Tần Nguyệt yếu ớt anh mới buông cô ra, nhìn Tần Nguyệt bằng ánh mắt trìu mến bên trong ánh mắt còn chứa đựng tia d*c vọng.
Không phải cô đang bị thương cần phải tịnh dưỡng thì Tống Cận Trạch đã trực tiếp đè cô ra làm.
Nụ hôn của anh làm cho khuôn mặt của cô trở nên ửng đỏ, Tần Nguyệt th ở dốc một hơi sau đó liền tham lam mà hít thở không khí, miệng mỏ vẫn không quên mắng Tổng Cận Trạch một câu.
“Anh đáng ghét”.
Tống Cận Trạch khẽ cười thành tiếng trong lòng cảm thấy cô rất đáng yêu.
“Anh đáng ghét như vậy sao?”
Bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Tần Nguyệt lên đối diện với ánh mắt của anh,