Hiện tại Mạc Nhược Y như chết lặng, trái tim của cô bị lời nói của Hoắc Cẩn như vết dao sắc bén đâm vào từng nhát vậy.
Người ở bên cạnh anh hiện tại là cô nhưng tim anh lại không đặt ở chỗ này, anh đau, cô cũng rất đau, anh tự hành hạ bản thân mình cô càng đau hơn.
Mạc Nhược Y vẫn ngồi yên một chỗ không một phản ứng mặc cho Hoắc Cẩn ôm lấy lầm tưởng cô là Tần Nguyệt mà không ngừng cầu xin đừng đi.
Mạc Nhược Y rất muốn để cho anh nhìn rõ xem rốt cuộc người anh ôm là ai nhưng hành động của cô đi ngược lại với những gì trong đầu mình nghĩ, tay Mạc Nhược Y khẽ đặt nhẹ lên lưng Hoắc Cẩn sau đó vuốt nhẹ như đang xoa dịu vết thương cho anh dùng chất giọng khàn đặc, nghẹn ngào nói nhỏ bên tai Hoắc Cẩn.
“Được em sẽ không rời xa anh.”
Nhìn anh đau đớn, tự hành hạ bản thân mình như thế, lý trí của cô không ngừng kêu gào đẩy anh ra nhưng trái tim Mạc Nhược Y lại không nỡ nhìn thấy Hoắc Cẩn như thế, lại một lần nữa cô nghe theo trái tim của mình chỉ có thế đóng giả làm Tần Nguyệt mà ngồi bên cạnh an ủi anh để anh có thể bớt thương tổn.
Bất chợt, Mạc Nhược Y cảm giác một bên vai của mình đã ướt, cô biết anh đang khóc, lần đầu tiên Mạc Nhược Y thấy Hoắc Cẩn khóc không phải vì mình mà vì người phụ nữ khác, khóe miệng cô khẽ nở nụ cười, nụ cười của cô còn khó coi hơn cả khóc, chưa bao giờ Mạc Nhược Y lại cảm thấy bất lực như hiện tại.
“Tiểu Nguyệt! Đừng rời xa anh.”
Hoắc Cẩn vừa dứt câu Mạc Nhược Y lại vô thức lên tiếng đáp.
“Được.”
Qua một lúc, bên tai cô truyền đến tiếng thở đều đặn của Hoặc Cẩn, lúc này, Mạc Nhược Y thay đổi tư thế, để một tay của anh đặt lên vai cô sau đó đỡ thân hình cao lớn của anh đứng dậy bước từng bước chân nặng nề đi ra xe đang đậu bên ngoài, cơ thể của Hoắc Cẩn rất lớn đè nặng lên thân hình nhỏ nhắn của Mạc Nhược Y lúc đi còn suýt nữa thì té ngã.
Đặt anh ngồi vào ghế phụ, lúc này cô mới dựa vào xe th ở dốc, nghĩ ngơi một lúc Mạc Nhược Y quay lại ghế lái khởi động xe rời đi, chạy một mạch đến biệt thự nơi Hoắc Cẩn đang sống.
Tới nơi, cô lại đỡ anh lên phòng, đặt xuống giường, cơ thể anh rất nặng, Mạc Nhược Y đứng không vững thuận thế ngã trên người anh.
Khi cô lấy lại tinh thần, muốn ngồi dậy rời khỏi người Hoắc Cẩn, đột nhiên một bàn tay ôm chặt lấy eo của Mạc Nhược Y kéo cô trở lại sau đó xoay người một vòng đặt cô ở dưới thân.
Bàn tay của Hoắc Cẩn rất chắc khỏe dù Mạc Nhược Y có cố gắng giãy dụa cũng không thể thoát khỏi tay của anh.
“Hoắc Cẩn, buông em ra.”
Đột nhiên, bên tai cô truyền đến một giọng nói, mọi hành động của cô