Bảy giờ tối!
Trước cổng biệt thự của Hoắc Cẩn, Mạc Nhược Y đang ngồi rúc mình trong một góc, mình mẩy đều ướt sủng, cả cơ thể run rẩy lên vì lạnh, ánh mắt vô hồn nhìn mãi một điểm, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt,
Từ lúc ngất xỉu ở bệnh viện được mọi người xung quanh tốt bụng đưa cô vào phòng cấp cứu.
Được bác sĩ chuẩn đoán: Do cơ thể của Mạc Nhược Y mệt mỏi, lại vừa trãi qua chuyện khiến bản thân đau lòng cơ thể không chịu nổi nên ngất đi, nghĩ ngơi một chút sẽ không có vấn đề gì.
Khoản ba mươi phút sau, Mạc Nhược Y tỉnh dậy, đôi mắt sưng húp, ánh mắt chứa đầy mệt mỏi, thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh không khỏi làm cô nhớ lại sự việc đã xảy ra, nhớ lại câu nói của Hoắc Cẩn “hiện giờ anh không muốn nhìn thấy em, em đi đi” trái tim Mạc Nhược Y đau thắt lại, nước mắt không kiềm chế được mà bật khóc nức nở.
Người phụ nữ trung niên nằm bên cạnh thấy cô khóc đau thương như vậy, lầm tưởng người thân của Mạc Nhược Y vừa mới mất không chịu được sự đã kích nên đau lòng mà khóc, bà khẽ an ủi:
“Cô gái tôi hiểu cảm giác của cô lúc này tôi cũng từng có người thân mất nhưng người đã đi cũng không thể trở lại, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể trở về, nếu họ thấy cô khóc thương tâm như vậy họ sẽ không đành lòng rời đi, vì vậy hãy tiếp tục sống thật tốt để họ có thể an tâm.
”
Nghe được những lời này Mạc Nhược Y nhìn người phụ nữ nước mắt vẫn đang rơi lã chã, có phải bà ấy có hiểu lầm gì rồi không, cô khóc không phải có người thân mất mà khóc vì tình, nhưng Mạc Nhược Y cũng không lên tiếng giải thích, cô đã rất mệt mỏi nên không muốn làm chuyện vô ích, mặc cho người phụ nữ lên tiếng khuyên nhũ, cô cũng chỉ gật đầu qua loa lấy lệ.
Một lúc sau Mạc Nhược Y rời khỏi bệnh viện, bắt xe chạy thẳng về biệt thự của Hoắc Cẩn.
Cô đã ngồi đây suốt ba giờ đồng hồ, trãi qua một trận mưa lớn cả người ướt sủng Mạc Nhược Y cũng không chịu rời đi, kiên quyết ngồi đây chờ đợi Hoắc Cẩn trở về, đề giải thích cho anh nghe.
Tầm nữa giờ sau, bóng dáng chiếc xe Hoắc Cẩn thường hay đi cũng đã xuất hiện, đèn xe chíu sáng khắp ngóc ngách, chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng.
Thấy chiếc xe của anh, Mạc Nhược Y đang ngồi trong góc liền lập tức đứng bật dậy, chạy về phía xe của Hoắc Cẩn.
“Anh Hoắc Cẩn…” Cô gọi tên anh bằng chất giọng yếu ớt.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt quen thuộc đầu lông mày Hoắc Cẩn khẽ nhíu lại, nhìn qua lớp cửa kính, bắt gặp cảnh Mạc Nhược Y cả người đều ướt, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể vì lạnh mà run rẫy thì không khỏi sợ hãi, anh cầm lấy cây dù, tay nhanh chóng mở cửa xe, bước chân vội vàng xuống