Trạch? Gọi tên thật là thân thiết.
Vừa hỏi bàn tay đang đỡ lấy vai của Đỗ Lam Tuyết lại càng thêm siết chặt.
Đỗ Lam Tuyết còn đang mất hơi dựa vào người phụ nữ đột nhiên một bên vai bị siết lại vô thức cảm nhận được cơn đau, không biết hôm nay cô ta ăn phải vận xui gì nữa.
Khi nhìn thấy người xuất hiện là Tần Nguyệt thì trong ánh mắt của Đỗ Lam Tuyết không dấu khỏi sự ngạc nhiên trong đầu cũng mắng vài câu: Tại sao cô ta cũng có mặt ở đây!!! Lúc nào, xuất hiện không được cứ ngay lúc bọn họ vui vẻ thì lại xuất hiện.
Tần Diệp ở bên cạnh cùng mắt tròn mắt dẹp nhìn Tần Nguyệt rồi lại nhìn Tống Cận Trạch liền có thể lờ mờ đoán ra được mối quan hệ của bọn họ.
Tống Cận Trạch cũng khá bất ngờ với sự xuất hiện này của Tần Nguyệt, lúc ánh mắt cả hai chạm vào nhau môi mỏng của anh mím lại.
Sau khi đứng lặng trước mắt cô hồi lâu mới cuối đầu thấp giọng hỏi: “Em đi cùng bạn à.
”
Anh có chú ý tới Tần Diệp đang đứng nép ở phía sau, anh chỉ không biết rõ mối quan hệ của họ nhưng anh đoán có thể là bạn bè cũng có thể là đồng nghiệp bởi vì bạn bè của Tần Nguyệt anh chỉ biết mỗi Sở Lộ.
Tần Diệp đứng bên cạnh hất mặt, mạnh miệng đáp lại câu vừa rồi của Tống Cận Trạch: “Tôi là em gái chị ấy.
” Nhưng rồi im bặt khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt thản nhiên gật đầu, liếc nhìn Tần Diệp cười nói: “Em đang định đi ăn cơm, có điều… em mới từ phòng vệ sinh bước ra không biết con bé đã gây ra chuyện gì?”
Ở phía sau trong lòng Tần Diệp liền cảm thấy bực bội, rõ ràng người gây ra chuyện không phải là cô kia mà.
Thì ra là em gái Tần Nguyệt chẳng trách lại có vài phần giống nhau.
Đỗ Lam Tuyết đứng ở bên muốn ngưng thở, có chút sợ mà nép sâu hơn vào người phụ nữ.
Nhận thấy tình hình hơi căng thẳng, người đàn ông bên cạnh Tống Cận Trạch lúc này liền lên tiếng: “Thì ra là chị dâu, em là Chu Dật Hạo em họ của anh Cận Trạch, hôm nay mới được gặp mặt.
”
“Chào cậu.
” Tần Nguyệt gật đầu, lịch sự chào hỏi.
Tống Cận Trạch liếc nhìn Chu Dật Hạo sau đó mới nói một câu: “Chỉ là việc vạch vãnh em không cần bận tâm.
”
Chu Dật Hạo cũng phụ họa theo: “Đúng! Đúng! Chỉ là việc cỏn con không đáng để chị dâu phải bận lòng.
”
Đỗ Lam Tuyết uất ức lên tiếng: “Gì mà chuyện cỏn con! Em bị cô ta làm dơ bộ quần áo mà em thích nhất…” Còn chưa kịp dứt câu Đỗ Lam Tuyết đã bị ánh mắt Tống Cận Trạch dọa sợ liền im bặt, nhưng trong lòng lại đang gào lên, đôi môi nghiến lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận: Tất cả đều tại con hồ ly tinh kia!!!
Người phụ nữ kia kéo tay Đỗ Lam Tuyết lại ý bảo