Lẫn này họ thật sự được Phi Từ mời tối.
Trần Đức vẫn đang ăn, vừa ăn vừa uống, cực kỳ bình
finh tự nhiên.
Lục Hoán Kim và Phi Từ đưa mắt nhìn nhau, lập tức
hiểu chuyện gì đã xây ra.
Trong lòng họ không khỏi thẩm rủa vài câu.
Mẹ kiếp, suýt nữa đã bị lợi dụng!
“Chính là hai người họ, Tử gia, ông chủ Lục, đây chính
là hai kẻ đã làm loạn trong bữa tiệc của cậu Lôi, còn đánh
bạn cậu ấy bị thương”.
Tô An Khê đã muốn xửly Trần Đức từ lầu, bây giờ cuối
cùng cũng tìm được cơ hội, cô ả bèn theo nhóm Lôi Long
đi vào, cáo mượn oai húm: “Hai tên khốn kia, dám gây
chuyện ở địa bàn của Từ gia và ông chủ Lục, còn không
mau cút đi”
Hoàng Dương đang định lên tiếng thì bị Phi Tử dùng
ánh mắt ngăn lại, hần ta quay đầu hỏi Lôi Long: “Là họ
đánh bạn của cậu?”
“Väng, Lôi Long gặt đấu, kính cần nổi: “Tử gia, thật
xấu hồ, để các chủ chê cười rối,lát nữa chủ nhẹ tay một
chút nhé, họ cũng là bạn học của cháu:
Nói xong Lôi Long lại nhin về phía Trần Đức, u ám bảo:
“Đây là địa bàn của Tử gia và chủ Lục, tôi đã bảo các cậu
đừng gây chuyện ở đây rồi, chuyện sắp xây ra bây giờ
nằm ngoài khả năng quân lý của tôr.
“Lần này hai tên kia đi đời rór.
“Đúng thế, chưa nói đến Lục Hoán Kim, chỉ riêng Phi
Tử gia thôi đã không dễ động đến rồi”.
“Hà, ai bảo họ đắc tội cậu Lôi chữ, thân phận của cậu Lôi đầu phải hai kẻ nhà quê này có thể đắc tội”
Những người phía sau bắt đầu xì xào bàn tán, ai cũng
cao ngạo, mia mai chờ xem kich hay.
“Không phải vừa nãy hai người rất ghê gồm à? Sao
bây giờ lại không dám lên tiếng nữa?, Tô An Khê châm
chọc: “Hai kẻ nhà quê các người tự coi minh lợi hại, dâm
gây chuyện trong bữa tiệc của cậu Lôi, không tự soi lại
minh dưới nước tiểu đi!
“Cậu Lôi là ai, các người là ai, trong lòng các người
không tự biết sao?”
“Trong mắt chúng tôi, các người chi là rắc rười, biết
rác rười là gì không? Là đó bỏ đị, là thứ vô dụng!”
Lâm Dao và Tổng Ngữ Yên không ở đây, Tô An Khê
hoàn toàn lộ rõ bàn chất, buông những lời nói xúc phạm
khó nghe, hoàn toàn