Lôi Long rùng mình, cười xoà: “Oan cho cháu quá, Tử gia, cháu không phải loại người như chú nghĩ đầu”.
“O? Ý cậu là tôi nói sai ráir”, Phi Từ hỏi ngược lại.
Lôi Long:
Hồi câu này thì cậu ta biết trả lời thế nào?
Dù nói “phải” hay “không phải, kết quả chở đón cậu
ta đều không tốt.
“Tử gia, hôm nay là sinh nhật cháu, chủ nế mặt cháu
mà bỏ qua chuyện này được không ạ?, Lôi Long thận
trọng hỏi.
“Nế mặt cậu?”
Phi Tử như nghe được câu chuyện gì rất nực cười bèn
bật cười lớn tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa nhin Lục Hoán
Kim: “Ông chủ Lục, cậu ta bảo tôi nề mặt cậu ta:
Lục Hoán Kim cười lắc đầu bất lực.
Quả nhiên là trẻ con miệng còn hồi sữa, lời nào cũng
dám nói.
.
Phi Tử vẫn cười, tiếng cười vang vọng khắp phòng
VIP, nhin có vẻ rất vui.
Lôi Long thấy thế còn ướng là có hy vọng, vì thế vội
vàng nói thêm: “Nhà họ Lôi cháu cũng có chút mặt mũi ở
thành phố Tần, nếu cháu xây ra chuyện, người nhà châu
chắc chắn sẽ
“Sẽ cái đầu cậu!”
Phi Tử khi nãy còn đang cười, về mặt đột nhiên thay
đổi, hần ta âm trấm, gi chăn lên đá vào bụng Lôi Long.
“Bịch!”
Lôi Long bị đạp ngã ngữa, ôm bụng nhin Phi Tử với về
khó tin: “Phi Tử, chú.
chủ dám đá tôi?”
“Đá cậu? Ông đây không chi dám đá cậu mà còn dám
đánh cậu đấy!”
“Thật sự tưởng mình ghê gồm lắm àt Đứng nói là thế
diện của a cậu, cho dù gọi bố cậu tối, cậu hồi xem tôi cho
ông ta mặt mũi, ông ta có dám nhận không? Mẹ kiếp, Phi
Tử đây bao nhiều năm không ra oai thì tưởng tôi dễ tính
Phi Tứ giận dữ nói tiếp:
“Lôi xuống đánh cho tôi, đánh mạnh vào, đánh đến
khi nào mẹ ruột cũng không nhận ra cậu ta thi thôi”
Lãn lộn trong giang hồ