Bát Gia Tái Thế

Chương 1134


trước sau

Chương 1134

“Xem như bọn mày may mắn!”, hai mắt Diệp Ca nheo lại, hắn biết rõ cây cầu này có vẻ kiên cố, nhưng không tồn tại được lâu.

Rất nhanh sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Sau đó, hắn không nói lời nào, quay người dẫn Cổ Tinh Vũ và những người khác đi đến cây cầu băng.

Tốc độc của bọn họ rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã qua bờ sông bên kia.

Đúng lúc bọn họ lên bờ, cây cầu băng cũng vỡ tan tành!

Nó tách ra thành những tảng băng nhỏ, tản ra tứ phía.

Nhóm người Âu Dã Thanh Vũ bất giác thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự đối mặt với Diệp Ca, người chịu thiệt chắc chắn là bọn họ!

Hết cách, bọn họ không đủ mạnh, đây là sự thật.

Bọn họ trực tiếp từ bỏ cơ hội trở thành đệ tử chính thức, đi thuyền gỗ sang bờ bên kia.

Tử Vân Tử, Trần Nguyên Bình, Cung Bất Phàm và những người khác cũng đi thuyền đến học viện Vô song!

Cho dù là ngoại viện, nhưng học viện Vô Song cũng phồn hoa hơn những gia tộc bình thường, linh lực nơi này so với ngoại giới dày đặc hơn gấp mấy lần. Khi bọn họ đặt chân đến đây, lỗ chân lông trên người tất cả võ giả đều giãn ra, không khỏi tự chủ hấp thu nguồn linh lực trong không khí: “Trời ơi, tuyệt quá!”

“Học viện Vô Song đúng là danh bất hư truyền, cho dù có làm đệ tử tạp vụ cũng không tệ chút nào!”

“Quả thực, thực sự là hời cho mấy thứ rác rưởi đến bằng thuyền rồi”.

“Tôi nhất định phải mời Diệp Ca đi ăn. Nếu không có anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không có cơ hội trở thành đệ tử chính thức!”

Từng nhóm từng nhóm lần lượt đặt chân lên đỉnh Bình Bộ. Cảm nhận được hoàn cảnh ở nơi này, bọn họ vô cùng phấn khích, danh tiếng của Diệp Ca lại một lần nữa được nâng cao thêm vài bậc!

Thậm chí có một số người còn định đưa Thông Mạch đan vừa nhận được cho Diệp Ca.

Chưa đầy một phút, Diệp Ca đã đến, hắn mặc trang phục đỏ rực, cực

kỳ chói mắt, hắn đi đến đâu mọi người cũng tự giác nhường đường cho hắn.

“Chào mừng các vị đến với đỉnh Bình Bộ, ngoại viện của Học viện Vô Song!”, lúc này, Tử Vân Tử, Lục Phong và những người khác cũng đã đến nơi.

“Tất cả mọi người đi theo tôi nào”.

Tử Vân Tử dẫn đường, cùng hàng trăm tân học viên bước lên đỉnh Bình Bộ. Đỉnh Bình Bộ cao hơn một ngàn mét, đất rộng bao la. Trên đỉnh là một quảng trường khổng lồ có thể chứa hai mươi đến ba mươi ngàn người, xung quanh quảng trường là những tòa nhà cổ kính, chiều cao khác nhau. Phong cách kiến trúc cổ xưa, tàng thư các, tàng binh các, giảng võ đường, có đủ mọi thứ.

Từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, Tử Vân Tử quy định không được phép sử dụng linh lực, tất cả phải đi bộ leo lên đỉnh cao hơn một ngàn mét. Khi đến quảng trường khổng lồ, mặt trời đã ló dạng trên đỉnh Bình Bộ, ánh nắng ban mai len qua những đám mây chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách. Bất kể là trên trời hay dưới đất, như thể đang đứng trên tầng mây, làn gió mát lạnh thổi qua, mang theo linh lực dồi dào, gột rửa từng tấc da thịt của mọi người, thoải mái vô cùng.

Sau một đêm leo núi, một số võ giả vốn đang ở cảnh giới đỉnh phong, sắp đột phá lên cảnh giới mới, nút thắt được nới lỏng, khi lên đến đỉnh núi, nhìn thấy bức tranh mây trời bao la, tâm cảnh khai mở, trong nháy mắt đã đột phá thành công!

Không chỉ có một hai người đột phá như vậy, mà là bốn mươi năm mươi người!

Trong số đó, bao gồm Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Âu Dã Thanh Vũ và bốn người Đàm Thu!

Linh lực lưu chuyển, bốn người lần lượt đột phá, đạt tới cảnh giới mới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện