Suốt đêm.
Mãi đến hơn chín giờ sáng hôm sau Trần Đức mới
bước ra, trông tinh thần của anh có vẻ không được tốt lắm.
Tinh lực của Tiêu Mạn Y quá dồi dào, cả đêm không ngừng nghì.
Ban đầu Tiêu Mạn Y là của anh, về sau anh là của Tiêu Mạn Y.
Mãi đến khi trời sáng làm xong lần cuối cùng, anh mới
dỗ được cô ta ngủ rồi lén chuồn ra ngoài, lúc này anh chỉ
cảm thấy hai chân mềm nhũn, chỉ muốn vùi đầu ngủ say.
Tiếc là hôm nay Trần Đức đã đồng ý sẽ giúp Diêm
Thanh Nhã giải quyết chuyện của chồng cô ta, anh phài
đến đó một chuyến, đồ của anh vẫn ở nhà, nếu về muộn
chưa biết chừng sẽ bị người đàn ông kia ném ra đường.
“Hừ”.
Nguyệt Nha nhìn thấy Trần Đức thì hừ lạnh, lưom anh
một cái rồi đẩy cửa đi vào phòng tổng thống.
Trần Đức khó hiều, đúng lúc này Phì Tứ chạy tới: “Tôi
chọc giận gì cô ấy à?”
“Tôi đâu biết”, Phì Tứ cà đêm không ngủ nhưng trông
tinh thần rất tốt, với hắn ta mà nói, thức đêm là chuyện
bình thường như cơm bữa.
Hắn ta kéo Trần Đức sang một
bên, giơ ngón cái lên: “Đại ca thật lợi hại!”
“Chuyện gì cơ?”, Trần Đức ngạc nhiên.
“Đại ca đừng giả vờ nữa, tối qua xảy ra chuyện gì
trong lòng anh không rõ à?”, Phì Tứ nháy mắt, ra vẻ anh
hiều mà.
Trần Đức đột nhiên hiểu ra: “Thường thôi,
thường thôi”.
“Thế này mà vẫn là bình thường, đó là đại tỷ của
chúng tôi, anh làm người đàn ông của cô ấy đồng nghĩa
với việc là đại ca của chúng tôi!”, Phì Tứ kích động nói:
“Đại ca, sau này anh phất lên rồi đừng quên những ngày
tháng thắng em này xách giày cho anh nhé”.
Trần Đức: “.
.
”
“Mọi người đều là bạn, đương nhiên tôi sẽ không quên
anh.
Thập Nương ngủ rồi, tôi còn có việc phải đi đây, anh
về sớm đi, tôi phải về nhà một chuyến”, Trần Đức dặn dò.
“Có cần tôi đưa anh đi không?”
“Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi, khi nào Đàm
Thu dậy thì anh đưa cậu ấy về”.
“Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ lo cho cậu ấy”.
Sau khi dặn dò xong xuôi, Trần Đức