Những người đó bây giờ đang theo dõi anh ta, nếu
anh ta không đòi được tiền thì vị đại ca ở dưới lầu sẽ đích thân đi lên.
Chỉ là một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi mà thôi, Thái
Dũng căn bản không thèm đếm xia, từ đầu đến giờ, anh ta
còn không thèm hòi tên đối phương là gì.
Cho dù đấm đá giòi thì đã sao, một mình hắn có thể
đánh lại hai ba chục người chắc?
Hơn nữa, thằng nhóc như này, anh ta có thể tự mình
giải quyết.
“Này nhóc, bây giờ mày lập tức tự chặt đứt hai tay sau
đó chuyển tiền vào thẻ cho tao, nếu không…”
Thái Dũng đưa tay ra sau lấy một cây mã tấu đặt trên
bàn trà, sau đó châm thuốc, phì phèo nhả khói.
Một đôi mắt u ám nhìn Trần Đức qua làn khói thuốc,
tiếp tục nói:
“Cây mã tấu này đã bên cạnh tao mười lăm năm, trong
mười lăm năm qua đã có bày mươi tám người bị nó chặt
đứt tay, một trăm ba mươi sáu người bị chặt đứt chân, ba
trăm bảy mươi ba người bị đâm xuyên”.
“Nhóc à, nếu mày là một người thông minh thì nên
biết mình phải làm gì tiếp theo”.
Thái Dũng lặng lẽ ngồi hút thuốc, đợi Trần Đức đưa ra
lựa chọn.
Một người trẻ tuổi như vậy, anh ta đã xử lý quá nhiều.
Chỉ cần dọa bừa vài câu, có đứa nào không sợ hãi mà
ngoan ngoãn đưa tiền?
Huống hồ, anh ta thực sự không phải đang dọa Trần Đức,
bây giờ anh ta đã đến bước đường cùng, nếu không
lấy được số tiền này thì từ nay về sau không những không
thể tồn tại ở khu vực này mà còn rất có khả năng bị đánh
gãy tay chân.
Nếu Diêm Thanh Nhã dám không đưa tiền, anh ta sẽ
kéo Diêm Thanh Nhã cùng gặp họa.
Dù sao thì cũng không còn con đường nào nữa.
Thêm
một Diêm Thanh Nhã, thêm một thằng oắt con thì có là gì?
“Tôi sẽ đưa tiền, Thái Dũng, anh đừng hại người vô
tội”, Diêm Thanh Nhã hoàng sợ nói: “Tôi đã gọi người đến
xem căn nhà này và nhà của tôi rồi, chỉ cần tôi lên tiếng,
bọn họ có thể lập tức ký hợp đồng thanh toán ngay”.
Cô ta không muốn Trần